Tu La Võ Thần

Chương 4614: Thiện ý cười mỉm

Chương 4614: Nụ cười thân thiện Sở Phong không giống những người khác, những người khác hướng về phía đại mỹ nữ kia mà đến. Nhưng Sở Phong không phải, Sở Phong chỉ muốn nhìn xem Tu La Táng Địa. Nếu có thể thuận lợi nhìn thấy Tu La Táng Địa, Sở Phong sẽ bỏ cuộc rồi trực tiếp rời đi. Nhưng tình huống bây giờ, dường như không giống với những gì Sở Phong tưởng tượng, bọn họ… có vẻ như muốn trực tiếp tiến hành so tài.
“Tiền bối, ngài trước đó không phải nói, có được danh ngạch chiêu thân đại hội, có thể tới gần Tu La Táng Địa sao?” Bất đắc dĩ, Sở Phong đành phải bí mật truyền âm cho Đông Phương Vân Không. Hắn muốn biết một kết quả, chỉ là hắn vẫn còn lo lắng không yên. Bởi vì trên đường đi, hắn đã âm thầm hỏi Đông Phương Vân Không, nhưng Đông Phương Vân Không không trả lời Sở Phong, vì vậy Sở Phong cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng vào lần hỏi thăm này. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Đông Phương Vân Không vẫn không trả lời, vậy hắn sẽ dứt khoát từ bỏ, hắn cũng không muốn vô cớ chịu một trận đòn.
“Ngươi đối với Tu La Táng Địa, có vẻ rất hứng thú?” Nhưng mà, điều khiến Sở Phong bất ngờ là, lần này Đông Phương Vân Không lại đáp lời, tuy cũng là bí mật truyền âm, nhưng ông ta thực sự đưa ra đáp lại.
“Tiền bối, thực không dám giấu giếm, ta đối với chiêu thân đại hội vốn không có hứng thú, ta cướp đoạt danh ngạch này, chính là bởi vì tiền bối đã nói cho vãn bối, có được danh ngạch có cơ hội tới gần Tu La Táng Địa.” “Tiền bối, vãn bối đối với Tu La Táng Địa thực sự cảm thấy rất hứng thú, tiền bối có thể cho vãn bối biết, ta rốt cuộc có cơ hội tới gần Tu La Táng Địa hay không?” Sở Phong không hề giấu giếm, mà nói ra ý nghĩ của mình.
Đông Phương Vân Không không lập tức trả lời Sở Phong, nhưng một lúc sau, ông ta cuối cùng vẫn mở miệng. “Vậy ngươi hãy cố gắng hết sức mà đi xuống, chỉ khi thể hiện ra đầy đủ thực lực, mới có cơ hội tới gần Tu La Táng Địa, nhưng lão phu nhắc nhở ngươi, khả năng này là chuyện tốt, nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt, Tu La Táng Địa không giống với những di tích và hiểm địa khác.” “Đã từng có vô số người giống ngươi ôm lòng hiếu kỳ đối với nó, nhưng phần lớn đều vì nó mà chết, cho nên ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ lại.” Đông Phương Vân Không nói đến đây thì không còn cho Sở Phong câu trả lời nữa.
“Cố gắng hết sức đi xuống sao?” “Nếu là khảo hạch thì còn tốt, nếu là tỷ thí… vậy ta không có cách nào đi tiếp.” Sở Phong cảm thấy, ở đây, nếu chỉ luận về kết giới thuật, những người có thực lực hơn hẳn hắn hẳn là không ít, nếu tỷ thí về kết giới thuật, với thực lực bây giờ, hắn nhất định sẽ thua. Nhưng nếu là khảo hạch, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Ngay lúc Sở Phong đang lo lắng thì đài cao cũng đã được bố trí xong hoàn toàn, Hắc Sát lão ma cũng bắt đầu lên tiếng. “Các tiểu hữu, tiếp theo đây các ngươi sẽ thông qua một cuộc khảo hạch, người chiến thắng cuối cùng, không chỉ có thể cưới được tôn nữ của ta, còn có được một món quà lớn của lão phu, đặt ở vị trí cuối cùng.” “Bài khảo hạch tiếp theo chỉ có thể sử dụng kết giới thuật, có thể triệu hồi giới linh, nhưng tuyệt đối không thể sử dụng vũ lực.” “Mà trước khi khảo hạch, các ngươi cần phải tiến hành một bài kiểm tra, để lão phu biết được thực lực kết giới sư thật sự của các ngươi.”
Nói đến đây, Hắc Sát lão ma đưa mắt nhìn về phía một tiểu bối của Công Tôn gia. Đó là một nam tử có khuôn mặt tuấn tú, khí chất bất phàm. Nếu xét về hình tượng thì vị này tuyệt đối là một trong bảy thiên tài của Công Tôn gia nổi bật nhất. Khi Hắc Sát lão ma nhìn qua thì những người khác ở đây cũng lộ ra chút mong chờ. Bọn họ đối với hậu bối tuấn tú này, dường như đều mang một sự kỳ vọng, hoặc là sự hiếu kỳ.
“Đương nhiên, cuộc kiểm tra này chỉ là hứng thú cá nhân của lão phu, không liên quan đến thành tích khảo hạch của các ngươi sau đó.” “Chúng ta là giới linh sư, cuối cùng vẫn khác biệt so với những người tu võ, cảnh giới mặc dù rất quan trọng, nhưng không có nghĩa là sẽ giành được thành tích tốt nhất.” “Vậy, bắt đầu từ tiểu hữu bên này đi.” Hắc Sát lão ma nhìn Tiếu Ngọc, trong mắt cũng ánh lên một chút mong đợi.
Mà Tiếu Ngọc cũng không do dự, đầu tiên là hướng về phía Hắc Sát lão ma thi lễ, sau đó liền nhảy lên, rơi xuống trên đài. Khi Tiếu Ngọc vừa đáp xuống, dưới chân hắn, trên đài cao lập tức lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Ngay sau đó, một đạo hào quang tựa rồng từ dưới chân hắn dâng lên, xoay quanh lấy hắn. Quả nhiên, đài cao này có tác dụng tương tự như lộ long thạch, có thể khảo nghiệm được thực lực thật sự của giới linh sư. Và thực lực của Tiếu Ngọc, tự nhiên không chỉ có thế. Sau con quang long đầu tiên, liên tiếp có ba con quang long nữa xuất hiện. Long biến tứ trọng, đó chính là thực lực của Tiếu Ngọc. Khi bài kiểm tra của hắn kết thúc, trên khán đài bốn phía vang lên một tràng trầm trồ. Long biến tứ trọng, thực lực này quả thật có tư cách đánh bại thiên tài của Công Tôn gia. Chỉ vì Tiếu Ngọc là hậu bối còn xa lạ với bọn họ, cho nên bọn họ mới cảm thấy kinh ngạc, đồng thời thêm một chút hiếu kỳ với Tiếu Ngọc.
Sau Tiếu Ngọc, đến Hạ Nham cũng leo lên đài cao. Mà thực lực của Hạ Nham cũng giống Tiếu Ngọc, cũng là long biến tứ trọng. Có lẽ đã qua bài kiểm tra của Tiếu Ngọc, nên tuy nói mọi người đều vô cùng tán thưởng thực lực của Hạ Nham, nhưng trên khán đài không còn những tiếng trầm trồ như ban đầu, rất nhiều người chỉ hài lòng nhẹ gật đầu.
Nhưng khi Hạ Nham nhảy xuống khỏi đài cao, liền đến lượt Sở Phong. Sở Phong có chút xấu hổ, nhưng hắn không có cách nào khác, vì muốn tới gần Tu La Táng Địa, hắn chỉ có thể kiên trì, leo lên đài cao này. Ngay khi Sở Phong vừa rơi xuống, một đạo quang long chói mắt liền lao ra. Ngay sau đó, đạo quang long thứ hai cũng xuất hiện. Trên khán đài, không có quá nhiều phản ứng, mọi người đang đợi con quang long thứ ba, thậm chí là thứ tư xuất hiện. Thế nhưng, mọi người đợi đã lâu, mà đạo quang long thứ ba vẫn không hề xuất hiện. Trong khi mọi người nhìn nhau nghi ngờ liệu đài cao có bị hỏng hay không thì Sở Phong lại hướng về Hắc Sát lão ma và các vị đại sư giới linh trên khán đài chắp tay, sau đó nhảy xuống khỏi đài. Khi Sở Phong rời đi rồi, mọi người mới bừng tỉnh. Trong phút chốc, trong đám người dấy lên một trận sóng to gió lớn, sự ồn ào còn lớn hơn so với lúc Tiếu Ngọc kiểm tra.
“Tên kia, lẽ nào chỉ đạt tới long biến nhị trọng thôi sao?” Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Sở Phong, mà trong ánh mắt lại mang theo chút phức tạp!!! Đối diện với những ánh mắt ấy, Sở Phong chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận