Tu La Võ Thần

Chương 5775: Ám Chi Cướp Đoạt

Ở trước mặt mình, Hoàng Phủ Phàm Nghịch đầy vẻ mơ màng, Sở Phong không hề bất ngờ. Nói đến lực lượng này, vẫn là lúc Đản Đản biến mất, Sở Phong vì nổi giận mà có được. Cái này tự nhiên bắt nguồn từ huyết mạch lực lượng, nhưng lại tựa hồ cũng liên quan đến đạo mình sở trường. Tóm lại, cũng không phải là do Sở Phong tu luyện mà thành, mà là trong khoảnh khắc nộ khí mà đạt được. Sự xuất hiện của luồng sức mạnh này, Sở Phong cũng không hiểu rõ. Nhưng cỗ lực lượng này rất đặc biệt!!! Nó có sức mạnh nghịch chiến nhất phẩm, nhưng lại không thể phát hiện được khí tức nghịch chiến nhất phẩm. Ví dụ như Sở Phong hiện tại là bát phẩm Bán Thần, khi Sở Phong vận dụng luồng sức mạnh này thì chiến lực của Sở Phong đạt tới cửu phẩm Bán Thần. Nhưng người ngoài căn bản không phát hiện được Sở Phong là cửu phẩm Bán Thần, cũng không cảm giác được chiến lực của Sở Phong tăng lên. Trong mắt bọn họ, Sở Phong chỉ là bát phẩm Bán Thần, giống như những bát phẩm Bán Thần bình thường, không có gì khác biệt. Đây chính là sự thần kỳ của luồng sức mạnh này. Theo Sở Phong, đây là một loại sức mạnh vượt trên cả nghịch thiên chiến lực. Tuy nhiên, cỗ lực lượng này lúc ban đầu cũng có tai hại. Đó là sau khi vận dụng nó, chiến lực của Sở Phong tuy sẽ tăng một phẩm nhưng cơ sở chiến lực lại giảm xuống. Nói cách khác, chiến lực bát phẩm Bán Thần của Sở Phong có thể là vô địch, nhưng khi sử dụng sức mạnh này, chiến lực của Sở Phong đạt tới cửu phẩm Bán Thần thì lại không thể đạt đến vô địch như vậy. Đồng thời, sau khi vận dụng sức mạnh này, cảm xúc của Sở Phong cũng bị ảnh hưởng rất lớn, trở nên lãnh khốc, khát máu, tàn nhẫn, thậm chí điên cuồng. Theo Sở Phong, sở dĩ có tai hại là do nắm giữ lực lượng chưa đủ. Vì vậy, những ngày này Sở Phong tu luyện cũng đang cố gắng nắm giữ sức mạnh này. Nhờ luyện tập, Sở Phong giờ đã có thể dần dần kiểm soát được cỗ lực lượng này. Trong khoảng thời gian nắm giữ, chiến lực của cỗ lực lượng này không những không giảm mà ngược lại sẽ giống như bình thường, quan trọng nhất là Sở Phong có thể giữ được lý trí. Nhưng...Sở Phong không thể duy trì trạng thái này trong thời gian dài. Nếu gặp phải đối thủ khó nhằn, tiến hành giao chiến thời gian dài. Chiến lực có thể không giảm, nhưng Sở Phong có thể sẽ dần đánh mất lý trí, trở nên càng cuồng bạo. Nhưng để đối phó Hoàng Phủ Phàm Nghịch, Sở Phong tự nhiên không có khả năng rơi vào bước đó. Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Phàm Nghịch thừa dịp Sở Phong không để ý, rút lui khỏi vòng chiến, sau đó gỡ chiếc rương đen sau lưng xuống. Một cây trường thương xuất hiện trong tay Hoàng Phủ Phàm Nghịch, đó là một thanh thần binh. Thần binh nắm trong tay, chiến lực của Hoàng Phủ Phàm Nghịch lại được nâng lên một lần nữa. "Sở Phong, giữ lời." "Không được nhúc nhích dùng giới linh, cũng không cho vận dụng kết giới chi lực." Hoàng Phủ Phàm Nghịch nói với Sở Phong. "Đừng nói nhảm, đã nói không cần thì sẽ không cần." Khi Sở Phong đang nói chuyện, cổ tay xoay chuyển, thái cổ Anh Hùng kiếm xuất hiện trong tay. "Tôn binh?" "Sở Phong, đừng xem nhẹ sức mạnh gia trì của thần binh." Thấy Sở Phong cầm tôn binh, Tần Huyền vội nhắc nhở. Tuy không biết vì sao Sở Phong có thể lấy tu vi bát phẩm Bán Thần đánh lui cửu phẩm Bán Thần Hoàng Phủ Phàm Nghịch, nhưng hắn thấy một trận chiến này liên quan đến an nguy của tất cả bọn họ. Nếu Sở Phong bại, bọn họ cũng sẽ gặp xui xẻo, vì vậy hắn không hy vọng Sở Phong chủ quan. "Nguy rồi, huynh đệ Sở Phong hắn, không có thần binh." So với Tần Huyền, Long Thừa Vũ lại biết, Sở Phong hiện tại vẫn chưa có thần binh. Mà thấy Sở Phong lộ ra tôn binh, Hoàng Phủ Phàm Nghịch hai mắt tỏa sáng, lập tức nói: "Sở Phong, ngươi chỉ có thể dùng tôn binh đánh với ta, không cho phép dùng thần binh." "Ngươi còn biết xấu hổ không vậy?" Thấy thế, Tần Huyền và Long Thừa Vũ đồng thời chửi ầm lên. "Ta cùng Sở Phong giao đấu, liên quan quái gì đến các ngươi." Hoàng Phủ Phàm Nghịch trừng mắt Tần Huyền và Long Thừa Vũ, rồi nhìn về phía Sở Phong: "Sở Phong, ngươi có dám chỉ dùng thanh tôn binh này đánh với ta không?" "Có gì không dám?" "Nhưng ta nói trước, nếu như ta dùng tôn binh mà ngươi vẫn không thể thắng ta thì Hoàng Phủ Phàm Nghịch, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi." Lời của Sở Phong vừa nói ra, Tần Huyền và Long Thừa Vũ đều sững người lại. Sở Phong muốn trực tiếp giết Hoàng Phủ Phàm Nghịch sao? Tuy rằng Hoàng Phủ Phàm Nghịch lúc trước cũng có ý muốn giết bọn họ, Hoàng Phủ Phàm Nghịch xác thực đáng chết. Nhưng từ thực lực và bảo vật mà năm người nhà Hoàng Phủ thể hiện ra đủ để chứng minh Hoàng Phủ Thiên tộc nội tình hùng hậu, trong tộc chắc chắn có rất nhiều cao thủ. Sở Phong đã đắc tội Thất Giới Thánh Phủ, quái vật khổng lồ mạnh nhất đương thời. Chẳng lẽ còn muốn đắc tội Hoàng Phủ Thiên tộc, một quái vật khổng lồ thời Viễn Cổ hay sao? Hắn thật không sợ hãi sao? "Nếu ngươi thực sự sử dụng tôn binh, không cần đến kết giới chi thuật và giới linh cũng có thể thắng ta, thì ta Hoàng Phủ Phàm Nghịch, chết trong tay ngươi cũng chấp nhận." Hoàng Phủ Phàm Nghịch nói. "Tốt, dùng toàn bộ sở học của ngươi, để hoàn thành trận chiến cuối cùng trong đời ngươi đi." Sở Phong nói. "Ta sẽ." Hoàng Phủ Phàm Nghịch vừa dứt lời, trường thương kết giới vung lên, lập tức một luồng lôi quang, bay về phía Sở Phong. Tôn cấp võ kỹ! ! ! Mà Sở Phong căn bản không tránh né, tay cầm tôn binh tùy ý vung lên, cũng thi triển tôn cấp võ kỹ, phá tan luồng lôi đình kia. "Lại cản lại?" "Đều là tôn cấp võ kỹ, lại còn thấp hơn một đẳng cấp?" "Trùng hợp sao?" Tần Huyền cau mày. Nhưng trong nháy mắt, Sở Phong và Hoàng Phủ Phàm Nghịch đã giao chiến với nhau. Hoàng Phủ Phàm Nghịch cực kỳ cẩn thận, luôn giữ khoảng cách với Sở Phong, từng đạo võ kỹ liên tiếp thi triển. Mà Sở Phong cũng dùng tôn cấp võ kỹ chống lại. Đồng thời, mỗi lần đều dùng tôn cấp võ kỹ thấp hơn Hoàng Phủ Phàm Nghịch một cấp. "Không phải trùng hợp?" Tần Huyền trợn tròn mắt nhìn. Bát phẩm Bán Thần đối chiến cửu phẩm Bán Thần. Tôn binh đối kháng thần binh. Ngay cả thi triển tôn cấp võ kỹ cũng thấp hơn đối phương một cấp, nhưng vẫn có thể chống lại. Đây là chiến lực đáng sợ đến mức nào? Sở Phong căn bản không hề thi triển toàn lực, hoàn toàn là đang đùa giỡn Hoàng Phủ Phàm Nghịch. Vũ nhục, đây là sự vũ nhục đối với Hoàng Phủ Phàm Nghịch. Nhưng Tần Huyền, lại cảm thấy mặt mình nóng rát. Hoàng Phủ Phàm Nghịch, trước mặt Sở Phong, yếu ớt như một đứa bé, bị Sở Phong đùa giỡn trong lòng bàn tay. Thế nhưng, chính Hoàng Phủ Phàm Nghịch này lại là người mà hắn, Long Thừa Vũ và Tiên Miêu Miêu liên thủ cũng không thể đánh thắng. Không nghi ngờ gì, nếu hắn giao chiến với Sở Phong, chỉ sẽ thảm hại hơn. "Ngươi cười cái gì?" Bỗng nhiên Tần Huyền nhìn về phía Long Thừa Vũ, hắn phát hiện Long Thừa Vũ đang nhìn mình cười. "Ta cười ngươi vì một bộ dạng chưa thấy việc đời." "Nhìn đi, Sở Phong sẽ phá vỡ nhận thức của ngươi về tu luyện." Long Thừa Vũ nói. "Đã đảo lộn rồi." Tần Huyền nói. "Sẽ còn tiếp tục phá vỡ, hết lần này đến lần khác." Long Thừa Vũ cười nói. Ồ ào Lúc này, theo một tiếng oanh minh vang vọng, Hoàng Phủ Phàm Nghịch cũng bay ngược về sau. Ngực của hắn bị đâm thủng một lỗ lớn. Sở Phong cách không thi triển võ kỹ, xuyên thấu. Dù thi triển võ kỹ thấp hơn một đẳng cấp, nhưng Sở Phong vẫn khiến Hoàng Phủ Phàm Nghịch bị thương nặng. "Hoàng Phủ Thiên tộc, chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Sở Phong cầm thái cổ Anh Hùng kiếm trên tay, đứng trên hư không, xem thường nhìn Hoàng Phủ Phàm Nghịch. Nghe thấy câu nói này, Hoàng Phủ Phàm Nghịch như bị kích thích, sắc mặt của cả người đều biến đổi. "Ta không cho phép ngươi vũ nhục Hoàng Phủ Thiên tộc." Nói xong câu này, Hoàng Phủ Phàm Nghịch đột nhiên đứng thẳng người, hai tay nắm lấy trường thương, để trường thương ở trước người. Cùng lúc đó, toàn bộ đại điện cũng rung chuyển, một cỗ lôi đình cường đại từ trong cơ thể Hoàng Phủ Phàm Nghịch phóng thích ra. Lôi đình đó càng lúc càng lớn, rất nhanh phía sau Hoàng Phủ Phàm Nghịch hình thành một con giao long lôi đình to lớn. Tuy là hình thái giao long, không phải hình thái long hoàn chỉnh, nhưng con giao long ngưng tụ từ lôi đình này, lại có một đôi mắt giống như có trí tuệ, phát ra uy thế vô cùng đáng sợ. "Thần cấp võ kỹ." Tần Huyền, Long Thừa Vũ và Tiên Miêu Miêu đồng thời thốt lên. Bọn họ đều cảm nhận được, đó là thần cấp võ kỹ. "Thần cấp, Lôi Giao!" Hoàng Phủ Phàm Nghịch nắm chặt trường thương trong tay, sau đó con lôi long hòa làm một thể với trường thương. Nhưng đột nhiên, hắn ngây ngẩn cả người. Không chỉ mình hắn, Tần Huyền, Long Thừa Vũ, Tiên Miêu Miêu cũng đều ngây người. Không biết từ lúc nào, Sở Phong đã đến sau lưng Hoàng Phủ Phàm Nghịch, tốc độ nhanh chóng, khi bọn họ phản ứng lại thì Sở Phong đã đứng sau lưng Hoàng Phủ Phàm Nghịch rồi. Đồng thời, lúc này quanh thân Sở Phong quấn quanh lấy ngọn lửa khí đen, ngọn lửa đó cực kỳ quỷ dị, tản ra một khí tức hắc ám vô cùng, phảng phất như đến từ địa ngục. Khí tức đó rất giống với khí tức giới linh Tu La, nhưng lại không phải khí tức của giới linh Tu La, mà ngược lại chính là khí tức của Sở Phong. Sở Phong, sao lại phát ra khí tức hắc ám như vậy? Cảm giác không ổn, Hoàng Phủ Phàm Nghịch liền muốn kéo giãn khoảng cách, lại thi triển thần cấp võ kỹ dung hợp vào thần binh trường thương vào Sở Phong. Nhưng bàn tay của Sở Phong, đối với vị trí của hắn, ngọn lửa đen đó, trong nháy mắt liền phong tỏa Hoàng Phủ Phàm Nghịch. "Bí kỹ: Ám Chi Cướp Đoạt."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận