Tu La Võ Thần

Chương 4767: Đánh cược thất bại?

Chương 4767: Đánh cược thất bại? Nam Cung Vũ Lưu đã đến, khiến các vị trưởng lão của Bắc Huyền Viện, cái tâm vừa mới rơi xuống lại lần nữa treo lên. Nam Cung Vũ Lưu tuy thực lực cá nhân không bằng Hạ Nghiên, nhưng bối cảnh của hắn cũng không thể xem thường. Hạ Nghiên quen biết Sở Phong, nguy cơ của Hạ Nghiên đã giải. Nhưng Nam Cung Vũ Lưu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định. Mục đích hắn đến đây hôm nay, mọi người đều rõ trong lòng. Đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện luôn quan sát tình hình xung quanh. Khi ông ta thấy Sở Phong tới gần, liền vội bí mật truyền âm cho Sở Phong, bảo Sở Phong trốn đi. Nhưng Sở Phong không những không trốn, ngược lại tăng nhanh bước chân, xuyên qua đám người, xuất hiện trước mặt Nam Cung Vũ Lưu.
"Đến nhanh đấy." Sở Phong hiện thân, liền chủ động mở lời với Nam Cung Vũ Lưu.
"Vậy mà còn dám trở về, ta còn tưởng ngươi trốn đi rồi chứ." Nam Cung Vũ Lưu thấy Sở Phong, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh ngữ khí lại trở nên mỉa mai: "Bất quá cũng đúng thôi, trốn được lần đầu sao trốn được mười năm, sớm muộn gì ngươi cũng phải đối mặt với ngày hôm nay."
"Sở Phong, bảng hiệu đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi đây." Nam Cung Vũ Lưu vừa nói vừa lấy ra một tấm bảng hiệu từ trong túi càn khôn.
Thấy tấm bảng đó, mặt đại nhân chủ sự biến sắc, các đệ tử vây xem thì nghị luận xôn xao. Trước đó, Sở Phong và Nam Cung Vũ Lưu đánh cược, nếu Sở Phong có thể ở trong Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm, phá vỡ kỷ lục của độc Cô Lăng Thiên đại nhân, Nam Cung Vũ Lưu sẽ phải xin lỗi Triệu thị. Không chỉ xin lỗi, Triệu thị còn được tát hắn mười cái. Nhưng nếu Sở Phong không thể phá được kỷ lục của độc Cô Lăng Thiên đại nhân. Vậy thì Nam Cung Vũ Lưu sẽ cho Sở Phong một tấm thẻ bài, bắt Sở Phong đeo nó suốt trên người, vĩnh viễn không được tháo xuống. Giờ thì Sở Phong từ Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm đi ra, không phá được kỷ lục của độc Cô Lăng Thiên đại nhân. Ván cược này, Sở Phong đã thua. Tấm bảng hiệu này, rõ ràng là chuẩn bị cho Sở Phong. Chỉ là tấm bảng kia chưa nói đến, dây xích ở phía trên cùng dây xích chó đúc ra y hệt nhau, chỉ cái dây xích kia thôi cũng đủ vũ nhục Sở Phong là chó rồi. Nhưng dòng chữ bên trên còn vũ nhục hơn. Đó là tám chữ to "Ta là chó của Nam Cung Vũ Lưu."
"Sở Phong, đeo vào đi." Nam Cung Vũ Lưu ném tấm bảng về phía Sở Phong.
Sở Phong đưa tay nhận lấy bảng hiệu, đồng thời quan sát kỹ càng. Lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sở Phong, bọn họ đều cho rằng Sở Phong thật sự sẽ đeo tấm bảng sỉ nhục này lên cổ. Nhưng chỉ thấy Sở Phong nhàn nhạt cười một tiếng, liền phất ống tay áo, ném tấm bảng kia về phía người bên cạnh Nam Cung Vũ Lưu. Hắn tuy không nói gì, nhưng mọi người đều hiểu ý của Sở Phong. Sở Phong đang mắng người bên cạnh Nam Cung Vũ Lưu, mắng hắn là chó của Nam Cung Vũ Lưu.
"Sở Phong, có chơi có chịu, đạo lý này ngươi không hiểu sao?" Nam Cung Vũ Lưu hỏi.
"Nam Cung Vũ Lưu, ngươi không phải cũng là đệ tử chân truyền sao, vì sao không đi tham gia săn bắt ở Hung Thú Ngục Giới?" Sở Phong hỏi.
"Ta muốn đến thì đến, không muốn đi thì không đi, liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi và ta đánh cược, có người có thể làm chứng, Sở Phong... ngươi không chịu nhận, vậy là không được rồi." Nam Cung Vũ Lưu nói.
"Ai, đáng tiếc..."
"Nếu ngươi cũng ở trong Hung Thú Ngục Giới, chắc chắn không dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu." Sở Phong nói.
Nam Cung Vũ Lưu căn bản không hiểu Sở Phong đang nói gì, thấy Sở Phong không chịu đeo bảng hiệu thì cho rằng Sở Phong không chịu nhận thua, thế là ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Sở Phong, ngươi muốn ép ta giúp ngươi đeo lên sao?"
"Nam Cung Vũ Lưu, ta Sở Phong không phải là người nuốt lời."
"Chỉ là tấm bảng này, hiện giờ ta không có lý do để đeo nó lên, ngươi có lẽ đã tốn công vô ích rồi." Sở Phong nói.
"Sở Phong, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch ở đây, ta nghe nói ngươi đã leo lên được Hạ Nghiên rồi."
"Nhưng dù Hạ Nghiên có là chỗ dựa của ngươi, ngươi cũng nên có chơi có chịu, đây là quy củ của Ngọa Long Võ Tông."
"Đã ngươi không chịu đeo, vậy ta tới giúp ngươi vậy." Nam Cung Vũ Lưu vừa nói vừa ngự không bay lên, lao thẳng về phía Sở Phong.
Nhưng Nam Cung Vũ Lưu còn chưa kịp tới gần Sở Phong, mấy bóng dáng đã chắn trước mặt Sở Phong. Đó là đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện và các trưởng lão.
"Nam Cung Vũ Lưu, Bắc Huyền Viện ta không phải là nơi ngươi có thể làm càn." Lần này, đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng Nam Cung Vũ Lưu lại tỏ vẻ khinh thường. "Ngươi ngăn cản ta, cản nổi bà nội ta không? Cái tên Sở Phong này đánh cược với ta, sớm muộn gì nó cũng phải thực hiện lời hứa."
"Ta khuyên các ngươi đừng có xen vào chuyện người khác, nếu không... chỉ tự rước họa vào thân thôi." Nam Cung Vũ Lưu nói.
Nhưng đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện vẫn giữ khuôn mặt kiên định, hôm nay ông nhất quyết không để Nam Cung Vũ Lưu tổn thương Sở Phong.
Còn chưa đợi đại nhân chủ sự mở miệng, Sở Phong đã nói trước: "Chư vị, ta Sở Phong biết hiện giờ mọi người đang nghĩ gì."
"Ta Sở Phong thực sự đã đánh cược với Nam Cung Vũ Lưu, chuyện này ta sẽ không chối, nhưng ta đã không thua, sao cần phải đeo tấm bảng này." Sở Phong nói.
"Không thua?"
"Trong Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm, trên sáu ngọn núi kia vẫn còn tên của độc Cô Lăng Thiên đại nhân, ngươi căn bản không thể phá được kỷ lục của độc Cô Lăng Thiên đại nhân." Nam Cung Vũ Lưu nói.
"Chư vị, những chuyện đồn thổi thế này, không phải việc chúng ta nên làm."
"Vậy đi, bây giờ... mọi người cứ theo ta cùng đi Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm xem, xem xem trận đánh cược này, rốt cuộc ai thắng ai thua." Sở Phong vừa nói vừa lập tức quay người, bay vút về phía Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm.
Thấy vậy, đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện và các trưởng lão đi sát theo sau, bọn họ muốn bảo hộ Sở Phong. Còn những người khác đang vây xem, tự nhiên không muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt thế này, nhao nhao đuổi theo.
"Nam Cung sư huynh, sao Sở Phong lại tự tin như vậy, chẳng lẽ... có biến cố gì sao?" Phía sau Nam Cung Vũ Lưu, có người lo lắng hỏi.
"Ta tận mắt thấy rồi, ở đó vẫn còn khắc tên độc Cô Lăng Thiên đại nhân mà." Nam Cung Vũ Lưu nói.
"Vậy Sở Phong này, là đang làm gì, tự rước lấy nhục sao?" Đệ tử kia vẻ mặt không hiểu.
"Giả bộ thần bí thôi, đã hắn muốn chơi thì chúng ta cứ chơi với hắn." Nam Cung Vũ Lưu khinh thường nói, ngự không bay lên, rồi đi theo đám đông, cùng nhau hướng về Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm.
Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm, ngày thường tuy không thể mở ra. Nhưng vì kết giới phong tỏa trong suốt, nên tình hình bên trong Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm, mọi người đều thấy rõ. Chuyện Sở Phong và Nam Cung Vũ Lưu muốn tới Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm để công bố kết quả đánh cược thắng thua cũng truyền đi càng nhanh. Không chỉ có người của Bắc Huyền Viện, mà nhiều người khác từ ba viện khác nghe tin cũng gia nhập đội hình trùng trùng điệp điệp, cùng nhau đến Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm. Bọn họ muốn xem xem kết quả của trận đánh cược này rốt cuộc là thế nào.
Chỉ là đến gần Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm, đại nhân chủ sự Bắc Huyền Viện và các trưởng lão lại nhíu mày. Còn những người hy vọng Sở Phong thua, thì càng tỏ vẻ hả hê. Còn chưa tới gần, nhưng đã thấy sáu ngọn núi kiểu chữ của Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm. Sáu ngọn núi đều khắc một tên giống nhau bằng chữ to. Đó chính là độc Cô Lăng Thiên.
"Sở Phong, bây giờ ngươi muốn nói thế nào?" Nam Cung Vũ Lưu không những đắc ý, còn không giấu nổi vẻ vui sướng, cười không ngậm được miệng. Bây giờ có nhiều người cùng chứng kiến Sở Phong thất bại, điều này càng làm hắn vui vẻ hơn.
"Cứ từ từ thôi."
"Ngươi nhìn kỹ lại xem."
Sở Phong vừa dứt lời, chỉ thấy hắn một tay bấm quyết.
Ông—
Khoảnh khắc tiếp theo, sáu ngọn núi của Hắc Thủy Lục Chỉ Đầm vậy mà ánh sáng rực rỡ!!! Chiếu sáng rực cả không gian đen kịt!!!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận