Tu La Võ Thần

Chương 1944: Phúc họa cùng hưởng

Giờ phút này, bên trong Thanh Mộc Sơn, các hạch tâm đệ tử đều đang hướng đại điện giảng đạo của Thanh Mộc Sơn mà bước nhanh. Trên mặt bọn họ, ít nhiều đều mang vẻ hưng phấn, thậm chí có người kích động đến bật khóc. Chẳng vì điều gì khác, chỉ vì người đang tọa đàm truyền đạo trong đại điện kia chính là đại nhân vật danh chấn Võ Chi Thánh Thổ, La Bàn tiên nhân.
"Lý Thanh, Triệu Tuyết, hai ngươi mau lên, La Bàn tiên nhân sắp giảng khóa rồi." Một thanh niên lực lưỡng, quay về phía sau một nam một nữ, vội vàng la lên.
"Mã Hổ, ngươi sốt ruột làm gì, La Bàn tiên nhân lợi hại thật đấy, nhưng ta cũng đâu phải giới linh sư, so với nghe ông ta giảng, ta càng mong chờ Nam Cung Long Kiếm đại nhân tọa đàm hơn." Nữ tử tên Triệu Tuyết vừa nói vừa nhìn nam tử bên cạnh: "Lý Thanh, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Mà nam tử tên Lý Thanh kia không chỉ mi thanh mục tú, tu vi cũng không tệ, rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng đã là một thất phẩm Võ Vương. Với tu vi này, dù có nhìn khắp Thanh Mộc Sơn thì cũng đã thuộc hàng cực mạnh.
"Triệu Tuyết, lời ngươi nói không đúng. Dù chúng ta không phải giới linh sư, nhưng La Bàn tiên nhân dù sao cũng là nhân vật lừng danh của Võ Chi Thánh Thổ, ngày thường muốn gặp ông ấy còn khó, bây giờ có cơ hội nghe ông ấy giảng bài, chính là vinh hạnh của chúng ta rồi." Lý Thanh nói.
"Cũng phải, chỉ là ta không rõ, Thanh Mộc Sơn rốt cuộc đã dùng cái giá nào để mời được La Bàn tiên nhân với Nam Cung Long Kiếm đại nhân vậy, những nhân vật lớn như vậy lại đến đây tọa trấn?" Triệu Tuyết khó hiểu hỏi.
"Thanh Mộc Sơn có trả cái giá nào cũng không mời được hai vị đại nhân vật kia đâu." Lý Thanh nói.
"Hả? Vậy La Bàn tiên nhân với Nam Cung Long Kiếm đại nhân sao lại có thể làm khách khanh trưởng lão của Thanh Mộc Sơn?" Triệu Tuyết càng tò mò.
"Ngươi đúng là ngốc, còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì Sở Phong rồi." Lý Thanh đáp.
"Sở Phong? Là Sở Phong? Sở Phong có mặt mũi lớn đến vậy ư?" Nghe được lời này, Triệu Tuyết lập tức kích động.
"Đương nhiên là có, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện Tây Môn Đế tộc đại chiến kia là giả à? Hơn nữa, ba người chúng ta vượt vạn dặm xa xôi đến Thanh Mộc Sơn, không phải cũng là vì Sở Phong sao?" Lý Thanh nói.
"Đúng đúng đúng, Sở Phong chính là thần tượng của ta đó." Triệu Tuyết lúc này mặt hoa si.
"Ngươi đó…" Lý Thanh chỉ cười nhạt rồi nói tiếp: "Sở Phong không chỉ là thần tượng của riêng ngươi, mà là thần tượng của vô số tiểu bối."
Nói đến đây, Lý Thanh đưa mắt quét qua những gương mặt xung quanh. Đa số đều là những gương mặt xa lạ, là những người mới gia nhập Thanh Mộc Sơn gần đây. Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, thiên phú đều rất tốt, sự gia nhập của những đệ tử này đã giúp nâng cao trình độ của các hạch tâm đệ tử Thanh Mộc Sơn. Mà trong số những đệ tử này, ít nhất một nửa đều vì danh tiếng của Sở Phong mà gia nhập Thanh Mộc Sơn.
"Lý Thanh, Triệu Tuyết, hai ngươi mau nhìn bên kia, là người của Tu La Bộ." Bỗng nhiên, Mã Hổ người đang đi trước bỗng hốt hoảng chạy về. Theo hướng Mã Hổ chỉ, một đội nhân mã xuất hiện trong tầm mắt, người xung quanh khi thấy đội người kia đều lộ ra vẻ vừa hâm mộ lại vừa kính sợ. Thậm chí có một vài đệ tử phản ứng giống như đang thấy thần hơn là thấy đồng môn, mặt đầy vẻ tôn kính và sùng bái.
Tu La Bộ, hiện là bộ môn hot nhất Thanh Mộc Sơn, cũng là bộ môn mạnh nhất, các đệ tử trên bảng Thanh Mộc đều gần như đã gia nhập Tu La Bộ. Tỷ như Khương Phù Dung, Bạch Vân Tiêu đều từ bỏ bộ môn cũ mà gia nhập Tu La Bộ. Thậm chí, thành viên của Tu La Bộ còn được hưởng những đặc quyền tại Thanh Mộc Sơn, đó là lệnh của chưởng giáo Thanh Mộc Sơn ban, nghe nói... đó là sự đồng ý của Bách Lý Huyền Không, một nhân vật cấp bậc lão tổ của Thanh Mộc Sơn. Mà Tu La Bộ có thể lợi hại như thế, cũng chỉ vì một người, đó chính là người sáng lập ra Tu La Bộ, Sở Phong. Cho nên Tu La Bộ hiện tại là nơi mà các đệ tử mong muốn gia nhập nhất, chỉ là bây giờ muốn vào Tu La Bộ không còn đơn giản như trước, trừ khi là tinh anh trong số hạch tâm đệ tử, bằng không đừng hòng.
"Không đúng, chẳng phải nói trong Tu La Bộ do Sở Phong tạo ra đều là tinh anh trong các hạch tâm đệ tử của Thanh Mộc Sơn hay sao?"
"Ngươi nhìn hai người kia đi, yếu xìu vậy, tu vi rõ ràng kém thế kia, sao lại có phù hiệu của Tu La Bộ?"
"Còn nữa, mấy thành viên Tu La Bộ bên cạnh bọn họ… tu vi mạnh thế kia, vì sao lại cung kính với hai người đó, rốt cuộc là thế nào?" Triệu Tuyết nhìn hai người một nam một nữ đi đầu trong đội Tu La Bộ, rất khó hiểu.
"Đúng vậy đó, đây là sao? Với tu vi của hai người kia, làm sao vào được Tu La Bộ chứ?" Lý Thanh và Mã Hổ cũng vô cùng khó hiểu.
"Ba vị sư đệ sư muội, các ngươi mới đến à?" Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng họ.
"Gừng... Khương sư tỷ?" Nhìn thấy vị mỹ nữ khí chất ở sau lưng, ba người Lý Thanh đều giật mình. Những người xung quanh cũng lộ ra ánh mắt kính sợ. Vì người xuất hiện trước mắt họ lúc này là một trong những đệ tử mạnh nhất của Thanh Mộc Sơn, Khương Phù Dung đứng thứ hai trên bảng Thanh Mộc, còn vị trí thứ nhất đương nhiên thuộc về Sở Phong. Mặc dù ba tân tú Mã Hổ, Triệu Tuyết, Lý Thanh thực lực cũng rất tốt, nhưng thấy Khương Phù Dung vẫn rất kích động, không nói đến địa vị của Khương Phù Dung tại Thanh Mộc Sơn, chỉ nói đến thực lực cá nhân cũng đã cực mạnh, giờ đã là một Bán Đế cường giả. Là đệ tử mạnh nhất của Thanh Mộc Sơn trừ Sở Phong ra.
"Khương sư tỷ, chúng ta thật là mới đến, bọn em đều muốn gia nhập Tu La Bộ."
"Chỉ là nghe nói, muốn vào được Tu La Bộ, cần phải trải qua khảo hạch, mà khảo hạch này lại rất khó."
"Vậy nhưng tại sao hai vị sư huynh sư tỷ kia tu vi lại yếu như thế mà lại có thể trở thành thành viên Tu La Bộ?" Lý Thanh tò mò hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài, phải bắt đầu từ ngày Sở Phong sáng lập ra Tu La Bộ, khi đó Sở Phong tại Thanh Mộc Sơn chỉ là một đệ tử mới."
"Sau khi gia nhập Thanh Mộc Sơn, hắn đã kết oán với không ít người, thậm chí có rất nhiều người ghen ghét tài hoa và thiên phú của hắn, muốn giết chết hắn."
"Về sau, những phân bộ mạnh nhất Thanh Mộc Sơn còn liên thủ để đối phó... Tu La Bộ chưa trưởng thành."
"Lúc đó, Tu La Bộ tan đàn xẻ nghé, trước sự tấn công của đại quân, rất nhiều người đều bỏ chạy."
"Nhưng trước nguy nan, vẫn có người nguyện ý ở lại, cùng Sở Phong xông pha gian khó, Sở Phong đuổi cũng không đi."
"Cho nên những nguyên lão Tu La Bộ này, dù tu vi có yếu, nhưng cũng rất đáng được tôn trọng." Khương Phù Dung thuật lại.
"Ra là thế." Nghe biết đầu đuôi sự tình, ba người Lý Thanh khi nhìn lại hai sư huynh sư tỷ kia, trong mắt cũng xuất hiện vẻ kính sợ sâu sắc.
"Khương sư tỷ, ta muốn biết hai vị sư huynh sư tỷ kia tên gì?" Triệu Tuyết hỏi.
"Người nam tên Phương Thác Hải, người nữ tên Vương Vi, là nguyên lão thực sự của Tu La Bộ, nghe nói ngay ngày đầu Tu La Bộ thành lập, họ đã ở đó rồi." Khương Phù Dung nói.
"Oa, lợi hại thật." Biết chuyện, Lý Thanh ba người nhìn Vương Vi và Phương Thác Hải với ánh mắt càng thêm kính trọng, không những vậy còn rất hâm mộ. Bọn họ thực sự hâm mộ những người đã cùng Sở Phong tranh đấu giành thiên hạ trước khi Sở Phong trưởng thành. Bọn họ dù tu vi rất yếu nhưng hiện lại là những tồn tại không ai dám đắc tội tại Thanh Mộc Sơn, mà tất cả... đều là nhờ con mắt tinh tường của họ, năm đó đã không sợ cường địch, cùng Sở Phong chung hoạn nạn.
Cho nên, ba người Lý Thanh cũng hiểu, vị trí của Phương Thác Hải và Vương Vi hiện giờ là điều mà họ không thể hâm mộ, vì vào thời điểm trước kia... khi Sở Phong còn chưa trưởng thành, rất ít người có thể giống họ, trước nguy nan lại ở cạnh Sở Phong. Dù không trải qua giai đoạn đó, nhưng họ cũng có thể tưởng tượng được những khó khăn Phương Thác Hải và Vương Vi phải chịu, nhưng bây giờ tất cả đều rất xứng đáng. Trước kia, họ đã cùng Sở Phong đối mặt hoạ, mà bây giờ cuối cùng đã có thể hưởng được phúc nhờ vào Sở Phong. Phúc hoạ cùng hưởng, những gì họ đang có hiện giờ, có thể nói hoàn toàn xứng đáng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận