Tu La Võ Thần

Chương 82: Ước chiến

"Bốp" Tinh thể kia óng ánh lóe sáng, kéo theo vệt dài như sao chổi, với tốc độ như tia chớp bay thẳng vào mặt Cung Lộ Vân. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, thêm khoảng cách quá gần, khi Cung Lộ Vân kịp phản ứng thì đã muộn, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, chất dịch sền sệt đã rơi đầy mặt hắn.
"Ta muốn giết ngươi." Sờ lên chỗ dính nhớp trên mặt, Cung Lộ Vân phát điên, vung nắm đấm đánh thẳng vào đầu Sở Phong. Cú đấm này không hề tầm thường, không khí xung quanh cũng bị xé toạc, tạo ra tiếng gió rít, trước khi nắm đấm kịp chạm đến, Sở Phong đã khó lòng chống đỡ, tóc bị gió thổi rối tung, khuôn mặt cũng bị sức mạnh đè ép biến dạng. Nếu cú đấm này trúng đích, dù Sở Phong có mình đồng da sắt cũng sẽ bị đánh cho tan nát.
Đối diện cảnh tượng như vậy, vài người không đành lòng nhìn, nhắm chặt mắt lại, bởi họ cảm thấy Sở Phong phần lớn sẽ mất mạng tại đây. Nhưng họ chẳng thể làm gì, ai bảo hắn chọc giận Cung Lộ Vân. Vị đệ nhất đệ tử Thanh Long Tông có địa vị cực cao, ai cũng biết hắn chính là tông chủ tương lai. Trước mặt tông chủ tương lai, mạng của một đệ tử hạch tâm nhỏ bé thì có đáng gì, dù Sở Phong có bị giết thì Cung Lộ Vân cũng chẳng chịu bất cứ hình phạt nào, nhiều nhất chỉ bị giáo huấn vài câu.
Nhưng so với những người không đành lòng nhìn, thì nhiều kẻ lại hả hê quan sát, trên mặt chẳng có chút đồng tình, ngược lại vô cùng mong chờ. Mong chờ Sở Phong bị giết, mong chờ máu bắn tung tóe, mong đợi cảnh tượng máu me, bởi vì họ thấy đó là điều đương nhiên, kẻ dám đắc tội đệ nhất đệ tử thì phải như vậy.
"Bốp" Ngay lúc mọi người cho rằng Sở Phong chắc chắn phải chết, một bàn tay khô quắt như xương khô đột ngột xuất hiện, túm lấy cổ tay Cung Lộ Vân, chặn lại cú đấm đang giáng xuống.
"Là hắn?" Biến cố này khiến mọi người giật mình, nhưng khi thấy rõ người ra tay, họ còn giật mình hơn. Người chặn Cung Lộ Vân, lại là một ông lão gầy yếu, tóc thưa thớt, lưng còng. Tạo hình của ông ta như xác chết di động, có chút đáng sợ.
Về thân phận của lão nhân này, mọi người cũng biết, đó chính là trưởng lão trông coi Thanh Long Hoa viên, người phụ trách tiếp đón đệ tử mới. Không ai biết tên ông, nhưng mọi người đều gọi ông là Lý trưởng lão. Lý trưởng lão này địa vị ở khu vực trung tâm cũng không cao, chỉ như một ông lão đánh tạp vụ, tất cả các trưởng lão đều xem thường ông ta, thậm chí đệ tử cũng khinh thường ông. Nên không ai để ông ta vào mắt.
Nhưng hiện tại, ông ta lại đỡ được cú đấm của Cung Lộ Vân, điều này khiến mọi người kinh ngạc, bởi họ chợt nhận ra, vị lão giả không mấy nổi bật này không phải là kẻ yếu, ngược lại là một cao thủ.
"Tránh ra." Cung Lộ Vân đang bực tức, hoàn toàn không nể mặt Lý trưởng lão, vận chuyển huyền công vung tay muốn hất ông ra. Nhưng hất một cái, hắn kinh ngạc phát hiện mình không hề lay chuyển được. Thủ đoạn của hắn đã bị lão giả khóa chặt, không thể nào di chuyển.
"Cung Lộ Vân, ngươi thân là đệ nhất đệ tử Thanh Long Tông, phải bảo vệ đồng môn sư đệ, làm như vậy là ý gì?" Lý trưởng lão từ tốn mở miệng, trên mặt mang nụ cười hiền lành, nhưng nụ cười có phần đáng sợ.
"Thân là đệ nhất đệ tử Thanh Long Tông, ta có quyền quản thúc đồng môn sư đệ. Hắn ăn nói ngông cuồng không để lời ta vào tai, ta phạt hắn có gì không ổn?" Dù cảm thấy bất ngờ trước thực lực của Lý trưởng lão, nhưng Cung Lộ Vân vẫn không bỏ qua, vì hắn cho rằng ở Thanh Long Tông này, ngoại trừ tông chủ đại nhân, chỉ có hộ các Lục lão, và vị Gia Cát trưởng lão kia xứng đáng được hắn tôn kính. Các trưởng lão khác đều không có tư cách này.
"Nếu chỉ là trách phạt, lúc nãy ngươi đã làm rồi, vậy chuyện này coi như bỏ qua đi." Lý trưởng lão lạnh nhạt cười, đột ngột vung tay, Cung Lộ Vân bị văng ra ngoài, lực đạo mạnh khiến hắn lùi lại mấy bước.
"Lão nhân này lợi hại thật." Lúc này, đám đệ tử vây xem càng thêm kinh ngạc. Nếu lúc trước ông chỉ đỡ cú đấm của Cung Lộ Vân, chứng tỏ tu vi không yếu thì giờ hành động của ông chứng tỏ thực lực của ông rất mạnh, ít nhất cũng mạnh hơn Cung Lộ Vân. Trưởng lão Huyền Vũ cảnh, ở Thanh Long Tông không quá mười người, mỗi người đều giữ vị trí quan trọng, có địa vị cực cao, được các đệ tử hạch tâm tôn trọng. Vậy mà vị trưởng lão này có thực lực như thế, vì sao lại cam chịu làm một công việc hèn mọn như vậy? Điều này khiến mọi người không thể hiểu nổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, từ hôm nay, đám đệ tử đều có cái nhìn hoàn toàn mới về vị Lý trưởng lão này.
"Ngươi là muốn bảo đảm hắn?" Bị hất văng trước mặt mọi người, Cung Lộ Vân cảm thấy mất mặt, mặt hắn lạnh đến cực độ.
"Không phải là bảo đảm hắn, chỉ là không muốn một mầm mống tốt, bị người bóp chết mà thôi." Lý trưởng lão mỉm cười nói.
"Mầm mống tốt, ngươi coi trọng hắn quá nhỉ." Cung Lộ Vân cười nhạt.
"Người này có phải là mầm mống tốt hay không, sau này sẽ biết. Chỉ là ngươi ỷ vào tu vi nhiều năm, khi dễ người tu vi còn thấp, có chút không đạo đức." Lý trưởng lão cười nói.
"Ta không đạo đức? Ngươi nói ta ỷ vào tu luyện lâu năm, khi dễ hắn tu luyện ít thời gian phải không?" Cung Lộ Vân càng tức giận. Hắn tự nhận mình là thiên tài võ đạo, người xung quanh đều nghĩ vậy, ai dám nói hắn như vậy? Nói hắn ỷ vào thời gian tu luyện lâu, khi dễ kẻ mới tập võ, hắn không thể chấp nhận được.
"Không phải sao?" Lý trưởng lão cười nhạt.
"Tốt thôi, vậy ta cho hắn mười năm. Mười năm sau hắn vẫn không thắng được ta, ta muốn hai người các ngươi quỳ xuống xin lỗi ta." Cung Lộ Vân thật sự nổi cơn tam bành, chỉ thẳng mặt một trưởng lão mà nói những lời này.
Với Cung Lộ Vân như vậy, Lý trưởng lão chỉ cười, không đáp lời, mà nhìn về phía Sở Phong: "Tiểu hữu, ý ngươi thế nào?"
"Mười năm quá lâu, một năm là đủ." Sở Phong mỉm cười đáp.
Lời vừa nói ra, đừng nói người khác, ngay cả Lý trưởng lão vừa lên tiếng giúp hắn cũng giật nảy mình. Một năm? Thằng nhóc này không lừa ta chứ? Hắn thua thì không sao, nhưng ngay cả lão tử ta cũng phải quỳ xuống xin lỗi hắn sao?
Nghĩ đến đây, Lý trưởng lão vội cười hỏi: "Tiểu hữu, một năm, ngươi xác định chứ?"
"Một năm là đủ rồi, vì ta Sở Phong xưa nay có thù tất báo, không thích kéo dài quá lâu." Sở Phong kiên quyết trả lời.
"Ha ha, khá lắm tiểu tử cuồng vọng, một năm thì một năm, ngươi đừng nói ta khi dễ ngươi. Một năm sau ngươi không cần đánh bại ta, chỉ cần ngươi có thể đỡ được ba chiêu của ta, ta coi như ngươi thắng." Cung Lộ Vân chỉ vào Sở Phong cười nhạt nói.
Còn Sở Phong thì lạnh nhạt cười, nói: "Không, một năm sau, ta sẽ đánh chết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận