Tu La Võ Thần

Chương 4745: Chân truyền đệ tử đứng đầu

"Nơi này võ kỹ, lại nhiều như vậy sao?"
Sở Phong không nhịn được mà cảm thán trong lòng, đại dương này mênh mông vô bờ, thế nhưng những võ kỹ đang lơ lửng trước mắt Sở Phong đã rất nhiều. Vậy thì trong toàn bộ Ngọa Long võ kỹ các này, sẽ có bao nhiêu loại võ kỹ chứ?
Dường như cảm nhận được ý nghĩ của Sở Phong, một đạo bí mật truyền âm rót vào tai Sở Phong.
Người này nói chuyện, chính là Lỗ Long.
"Kỳ thật rất nhiều võ kỹ đều bị trùng lặp."
"Nhưng võ kỹ trong Ngọa Long võ kỹ các, thực sự rất nhiều."
"Bất quá võ kỹ ở tầng thứ nhất, mạnh nhất cũng chỉ là tứ đoạn tôn cấm."
"Những võ kỹ ở đây đối với ngươi mà nói chắc là vô dụng, ngươi cố gắng nâng cao lên đến chân truyền đệ tử thì có thể vào tầng thứ hai, ở tầng thứ hai có ngũ đoạn tôn cấm cùng lục đoạn tôn cấm, đối với ngươi hiện tại xem như rất hữu dụng."
Lỗ Long dùng phương thức bí mật truyền âm nói với Sở Phong.
"Lỗ sư huynh, chân truyền đệ tử cùng Ngọa Long đệ tử, chỉ giới hạn tiểu bối thôi sao."
"Nếu trong vòng trăm tuổi không thể trở thành chân truyền đệ tử thì làm cách nào để tiến vào tầng thứ hai?"
Sở Phong trong lòng tò mò, vì vậy cũng dùng phương thức bí mật truyền âm hỏi ngược lại.
"Vậy cũng có thể tiến vào, nhưng là phải bằng vào tu vi."
"Nhất phẩm Võ Tôn, có thể bước vào tầng thứ hai, tam phẩm Võ Tôn thì có thể bước vào tầng thứ ba." Lỗ Long đáp lời.
"Thì ra là thế."
Sở Phong nhẹ gật đầu, mặc dù vẫn đang nói chuyện với nhau, nhưng vẫn không ngừng đi đường.
Trong nháy mắt, đám người Sở Phong đã đi tới chỗ sâu nhất của phụ trợ kết giới trận.
Ở chỗ này, có rất nhiều trận pháp có thể tăng lên lực lĩnh ngộ.
Là do các tiền bối Ngọa Long Võ Tông bố trí, chuyên dùng để giúp các đệ tử tăng lên lực lĩnh ngộ, để tiện tu luyện võ kỹ nhanh hơn.
Bất quá những trận pháp mạnh mẽ, đều đã bị người chiếm mất.
Cho nên Sở Phong dứt khoát tự mình động thủ, mình tự bố trí một tòa trận pháp tăng cường lực lĩnh ngộ.
Sở Phong bước vào trong đó, phát hiện phụ trợ kết giới trận ở đây, không còn nhắm vào mình nữa.
Chỉ là đáng tiếc, lực lượng của phụ trợ kết giới trận ở đây so với tòa trong lãnh địa của gia gia Lý Phượng Tiên, thì lại kém hơn rất nhiều.
Nhưng Sở Phong vẫn chuyên tâm tu luyện, thử xem một phen.
Chỉ là đúng như Sở Phong dự liệu, phụ trợ kết giới trận ở đây, không thể nào chống đỡ mình phá giải Ngọa Long Hồn Giáp.
Thấy không có kết quả, Sở Phong cũng không tiếp tục cố chấp mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hắn đã biết, bên trong Bắc Huyền Viện còn có một tòa phụ trợ kết giới trận khác.
Mà tòa phụ trợ kết giới trận đó, ở trong lãnh địa của vị trưởng lão chủ sự Bắc Huyền Viện.
Vị trưởng lão chủ sự Bắc Huyền Viện đó đối với Sở Phong cũng không tệ.
Sở Phong cảm thấy, nếu hắn đưa ra mượn dùng phụ trợ kết giới trận để tu luyện, trưởng lão chủ sự hẳn là sẽ đồng ý.
Chỉ là sau khi Sở Phong đứng dậy, lại phát hiện tình huống có chút không ổn.
Lý Mục Chi cùng đám người Lỗ Long không có ở đây, trong mấy người đồng hành cùng bọn hắn.
Chỉ có một nữ đệ tử còn ở lại.
Nữ tử này tên là, Triệu Thi.
Triệu Thi này, có tu vi thất phẩm Chí Tôn.
Nàng không những là chân truyền đệ tử, mà còn nắm giữ long biến tam trọng kết giới chi thuật.
Mặc dù trước đây, nàng đã từng tiếp tay cho Từ Lãng làm nhục nhã Sở Phong.
Nhưng sau đó, khi Sở Phong luyện chế thành công ra bảo vật thì đã xuất phát từ nội tâm xin lỗi Sở Phong, đồng thời sau đó từng nhiều lần xin lỗi Sở Phong.
Cho nên ấn tượng của Sở Phong về nàng, cũng có chút thay đổi tốt hơn.
Tuy nói nàng cũng thuộc loại người h·i·ế·p yếu sợ mạnh, nhưng không phải người không biết hối cải.
Mà sở dĩ Sở Phong phát giác tình huống không đúng, là bởi vì lúc này mặc dù đám người Lý Mục Chi không ở đây, nhưng lại có mười người đang đứng bên ngoài trận pháp mà Sở Phong đã bố trí, ánh mắt khóa chặt trên người Sở Phong.
Tư thế kia giống như là đang đợi Sở Phong vậy.
Đồng thời trong ánh mắt còn mang chút bất thiện.
Mười mấy người này, không chỉ đều là đệ tử Đông Long Viện, bọn họ... còn đều là chân truyền đệ tử.
"Sở Phong sư đệ, Lý Mục Chi sư đệ, cùng Lỗ Long sư huynh bọn họ có chút việc, đã đi tầng thứ hai rồi, nhưng mà bọn họ đã nói, sẽ lập tức trở về."
Thấy Sở Phong dừng tu luyện, Triệu Thi vội mở miệng.
Đồng thời không phải bí mật truyền âm mà nói thẳng ra.
Nàng là cố ý, cố ý đưa ra tên của Lý Mục Chi cùng Lỗ Long, là muốn cho người ta biết, Sở Phong đi cùng với bọn Lý Mục Chi.
Muốn cho người ta biết, Sở Phong có chỗ dựa là Lý Mục Chi và Lỗ Long.
Lời này đương nhiên là nói cho những tên chân truyền đệ tử mang ý đồ xấu kia nghe.
Khi công khai nói ra câu nói này rồi, lại có một đạo bí mật truyền âm, rót vào tai Sở Phong.
Bí mật truyền âm này, cũng là từ Triệu Thi truyền đến.
"Sở Phong sư đệ, những người này đều là chân truyền đệ tử, tên người có một miếng bớt ở má trái là Nam Cung Vũ Lưu."
"Hắn đã từng cũng là đệ tử Ngọa Long, sau khi bị Lý sư đệ đ·á·n·h bại thì đã trở thành chân truyền đệ tử."
"Chính là một trong những người mạnh nhất trong đám chân truyền đệ tử hiện nay."
"Từ khi bị Lý sư đệ đ·á·n·h bại thì hắn luôn bế quan, từng tuyên bố nếu không nâng cao cảnh giới thì không xuất quan."
"Bây giờ rất có thể đã bước vào cửu phẩm Chí Tôn cảnh."
"Đồng thời, bà nội của hắn là đại nhân Nam Cung Xuân Nguyệt, một trong các Ngọa Long trưởng lão của Ngọa Long Võ Tông ta."
"Tóm lại Nam Cung Vũ Lưu này, vô luận là thực lực cá nhân, hay là bối cảnh sau lưng, cũng đều không kém chút nào so với Lý sư đệ."
"Ta thấy hắn có ý đồ xấu, không chỉ nhắm vào Lý sư đệ mà rất có thể là nhắm vào ngươi nữa."
"Chờ lát nữa, nếu hắn nói ra lời khó nghe, ngươi đừng có chống đối, chờ Lý Mục Chi sư đệ bọn họ trở về rồi để bọn họ đối phó với Nam Cung Vũ Lưu này."
Triệu Thi dùng phương thức bí mật truyền âm, nhắc nhở Sở Phong.
"Ngươi là Sở Phong của Bắc Huyền Viện kia đúng không, nghe nói ngươi rất lợi h·ạ·i, ngay cả ghi chép của độc Cô Lăng T·h·i·ê·n đại nhân cũng bị ngươi phá vỡ."
"Bất quá không biết, ngươi thật sự dựa vào bản lĩnh hay làm chuyện gì mờ ám không ai biết."
Quả nhiên, Nam Cung Vũ Lưu kia đã mở miệng.
Vừa mới mở miệng đã đầy giọng âm dương quái khí.
Dường như phát hiện có trò hay để xem, đệ tử chung quanh tụ tập cũng càng ngày càng nhiều.
"Có chuyện gì sao?"
Sở Phong cất giọng hỏi.
"Ta nghe nói, trưởng lão Đông Long Viện của ta mời ngươi mà ngươi từ chối."
"Một mực nhất định phải đến Bắc Huyền Viện."
"Sao vậy, ngươi xem thường Đông Long Viện ta sao?"
"Hay là nói, ngươi biết rõ chính ngươi không có thực tài, cho nên không dám đến Đông Long Viện ta?"
Nam Cung Vũ Lưu hỏi.
"Vị sư huynh này, ta với ngươi không oán không thù, cớ gì gây sự với ta?"
"Hôm nay tâm tình của ta Sở Phong không tệ, mong rằng vị sư huynh đây đừng làm phiền ta."
Sở Phong nói ra.
"Ta gây phiền phức với ngươi?"
"Có ai nghe thấy, ta đang gây phiền phức với ngươi à?"
"Các ngươi hiểu nhầm rồi, có hiểu nhầm không?"
Nam Cung Vũ Lưu nhìn về phía đám chân truyền đệ tử bên cạnh.
"Nam Cung sư huynh, anh chỉ là ân cần hỏi thăm thôi, không có gì sai cả."
"Theo ta thấy, kẻ này bụng dạ hẹp hòi, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Thực sự quá ghê tởm, một phen thiện ý của Nam Cung sư huynh, mà hắn có thể xuyên tạc như thế."
"Nam Cung sư huynh, loại người này nên cho hắn một bài học thật tốt, nếu không thì sẽ bôi nhọ thanh danh của Ngọa Long Võ Tông ta mất."
Đám chân truyền đệ tử bên cạnh Nam Cung Vũ Lưu hiểu ý, từng người lập tức hắt nước bẩn về phía Sở Phong.
"Vừa rồi ngươi nói gì, nói là ta muốn tìm ngươi gây phiền phức?"
"Vậy thì ngược lại ta thật sự muốn hỏi một chút, ta gây phiền phức cho ngươi, ngươi có thể làm gì?"
Nam Cung Vũ Lưu híp mắt nhìn Sở Phong.
Cùng lúc đó, những chân truyền đệ tử sau lưng hắn cũng nhao nhao hành động, xuất hiện thế vây quanh, bao vây Sở Phong.
Đối với tình thế này, Sở Phong sớm đã dự liệu, thế là cười lạnh một tiếng.
Thấy Sở Phong thế mà không hề hoảng hốt, ngược lại còn cười lên, Nam Cung Vũ Lưu cảm thấy rất khó chịu, không khỏi hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi một chuyện."
Sở Phong nói ra.
"Ồ, nhắc nhở chúng ta?"
"Vậy thì ngược lại ta rất muốn nghe một chút xem ngươi có thể nhắc nhở ta cái gì?"
Lúc này, không chỉ có Nam Cung Vũ Lưu lộ vẻ trào phúng mà những tay sai sau lưng hắn càng là trực tiếp cười thành tiếng.
Còn về Sở Phong, cũng cười.
"Ta muốn nhắc nhở các ngươi, đừng cho mặt mà không cần."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận