Tu La Võ Thần

Chương 307: Gan to bằng trời (1 càng)

Chương 307: Gan to bằng trời (1 chương)
Sau khi Tô Nhu và Tô Mỹ xuất hiện, ba lão già của Lăng Vân Tông lập tức biến sắc, từng người cười tươi như hoa nở rộ, đôi mắt gian xảo híp lại bắt đầu đảo quanh, không an phận liếc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cùng thân hình kiều diễm của Tô Nhu và Tô Mỹ.
"Đẹp, quá đẹp, thành chủ Tô Ngân, ngươi thật là sinh được một đôi con gái tốt." Vị giới linh sư áo bào xám đã không còn dáng vẻ đại nhân vật như trước, xoa xoa hai tay, liếm môi, tiến về phía Tô Nhu và Tô Mỹ.
"Phụ thân đại nhân, Sở Phong đâu? Sở Phong ở đâu?" Thế nhưng, Tô Nhu và Tô Mỹ hoàn toàn không để ý tới ba lão già này, mà là sốt sắng tìm kiếm bóng dáng người khác trong phòng.
"Sở Phong? Nơi này làm gì có Sở Phong, cho dù hắn dám xuất hiện ở đây, thì tuyệt đối chỉ là một xác chết lạnh ngắt mà thôi." Nghe thấy hai chữ Sở Phong, sắc mặt của giới linh sư áo bào xám trở nên có chút khó coi, bởi vì hắn biết, tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ đã sớm phải lòng Sở Phong, cho nên xuất phát từ ghen tuông và đố kỵ, hắn cực kỳ hận Sở Phong.
"Tô Ngân, ngươi vậy mà lại lừa gạt chúng ta, ngươi lừa chúng ta đến đây là có mục đích gì?" Lúc này, Tô Nhu dẫn đầu phản ứng lại, nàng chỉ vào mũi Tô Ngân chất vấn, đã không còn gọi Tô Ngân là cha thân, bởi vì nàng thật sự cảm thấy, người đàn ông trước mắt này không xứng làm cha của các nàng.
"Mục đích? Tô Ngân, chẳng lẽ ngươi không nói cho các nàng biết sao?" Giới linh sư áo bào xám trước tiên liếc nhìn Tô Ngân, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Nhu và Tô Mỹ nói: "Hai tiểu bảo bối, cha của các ngươi đã đồng ý, gả các ngươi cho ta, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người của ta, hắc..."
"Cái gì? Tô Ngân, đây là sự thật sao?" Nghe được lời này, Tô Nhu sợ hãi không thôi.
"Cha, sao cha có thể đối với chúng con như vậy? Rốt cuộc cha có xem chúng con là con gái không?" Đồng thời, Tô Mỹ hiền lành cũng tức giận đến mặt trắng bệch, thậm chí hai mắt hơi ửng hồng, bởi vì những ngày qua, tỷ muội các nàng quả thực chịu không ít ấm ức.
"Haizz, tiểu Nhu tiểu Mỹ, cha đây đều là muốn tốt cho các con mà thôi."
"Sở Phong hắn đại nghịch bất đạo, dám liên kết với Tề Phong Dương mưu đồ với phủ chủ đại nhân, bây giờ đại lục Cửu Châu đã không có chỗ cho hắn dung thân, sớm muộn sẽ bị truy bắt chém giết."
"Mà hai con cùng Sở Phong trước đó quan hệ quá gần, nếu không triệt để cắt đứt quan hệ, chỉ sẽ bị hắn liên lụy. Bất quá, bây giờ giới linh sư đại nhân để ý hai người các con, nguyện ý cưới các con làm vợ, đây không chỉ là tạo hóa của các con, mà còn là tạo hóa của cả Tô gia chúng ta." Tô Ngân giải thích.
"Ngươi đánh rắm, ngươi đơn giản không phải là người, ngươi không xứng làm cha của chúng ta." Tô Nhu chỉ vào Tô Ngân giận dữ mắng.
"Cha, nghĩ không ra cha là loại người này, ta thật xấu hổ khi có người cha như cha." Tô Mỹ cũng đầy mặt ấm ức.
"Được rồi Tô Ngân, hai cô con gái của ngươi quá ngu xuẩn không khôn, lão phu cần ‘chỉnh đốn’ một chút, bằng không sau này các nàng ra ngoài nói năng linh tinh, cho dù là ta cũng không bảo toàn được các nàng."
Lúc này, giới linh sư áo bào xám có chút mất kiên nhẫn, hắn khẽ nhúc nhích ý nghĩ, một tầng kết giới liền bao phủ lấy Tô Nhu và Tô Mỹ, đem hai người bao bọc vào trong đó, mặc cho hai người giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Cùng lúc đó, hộ pháp tóc đen và hộ pháp tóc trắng cũng lần lượt khiêng Tô Nhu và Tô Mỹ đã bị kết giới bao bọc trên vai, trong lúc nói chuyện ba lão già đã đi về phía ngoài cung điện.
"Ba vị đại nhân, cái này..." Mà thấy điệu bộ của ba lão đầu này, hắn từng trải thế sự lập tức hiểu rõ ba lão đầu này muốn làm gì, vội vàng đi lên phía trước, rất sợ ba vị lão đầu này cứ thế mà dâm ô con gái mình.
"Tô Ngân, ngươi làm gì thế? Chẳng lẽ ngươi muốn Tô gia các ngươi giống như Cung gia ở Huyền Vũ thành, rơi vào kết cục bị chém đầu cả nhà sao?" Thấy Tô Ngân dám ngăn cản, sắc mặt của giới linh sư áo bào xám lập tức âm trầm xuống.
"Không, không dám." Điều này khiến Tô Ngân sợ hãi, vội vàng né ra một bên không nói, còn vội vàng nói xin lỗi, nhưng nhìn ánh mắt đầy căm hận cùng đôi mắt hơi ửng hồng của Tô Nhu và Tô Mỹ, Tô Ngân vẫn là cắn răng, nói: "Chỉ là hai con gái của ta tuổi còn quá nhỏ..."
"Không dám thì cút ngay, phá hỏng hứng của lão phu, ta liền diệt cả Tô gia ngươi." Giới linh sư áo bào xám hừ lạnh một tiếng, dễ dàng vượt qua cửa đi ra ngoài.
"Ầm."
Nhưng vào lúc này, một tầng kết giới tràn đầy năng lượng đột nhiên bao phủ lấy cả tòa đại điện, chặn đường đi của ba lão già Lăng Vân Tông, biến cố này khiến hộ pháp tóc trắng và hộ pháp tóc đen có chút choáng váng, quay đầu nhìn về phía giới linh sư áo bào xám nói: "Đại nhân, ý ngài là sao?"
"Cái này, đây không phải ta bố trí." Mà giới linh sư áo bào xám cũng đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì kết giới bao phủ lấy đại điện trước mắt không chỉ là kết giới màu xám, mà đồng thời khối lượng của kết giới này còn cao hơn hắn rất nhiều.
"Ba người các ngươi thật sự là gan lớn tày trời, ngay cả người của ta Sở Phong, các ngươi cũng dám động." Mà đúng lúc này, một giọng nói vang dội, đột nhiên vang lên từ bên trong đại điện.
Sau khi giọng nói này vang lên, gần như tất cả mọi người ở đó đều biến sắc mặt, nhìn về phía nơi giọng nói phát ra, lại càng kinh hãi hơn: "Sở Phong, lại là ngươi?"
Nhìn thiếu niên đang đứng tại nơi góc khuất của đại điện, ba vị lão già của Lăng Vân Tông kinh ngạc vô cùng, tuyệt đối không ngờ tới, Sở Phong mà bọn chúng khổ sở tìm kiếm lại chủ động xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Còn khi Tô Nhu và Tô Mỹ nhìn thấy Sở Phong, thì tràn đầy vẻ mừng như điên, nhưng sau khi vui mừng tỷ muội các nàng lại lộ vẻ đầy lo lắng.
Bởi vì ba lão quái vật của Lăng Vân Tông thật sự quá lợi hại, cho dù các nàng biết, bây giờ chiến lực của Sở Phong đã ngập trời, nhưng vẫn lo lắng liệu Sở Phong có phải là đối thủ của ba lão già này không.
Nhưng so với mấy người bọn họ, Tô Ngân lại đầy vẻ khủng hoảng, trong mắt tràn ngập vẻ e ngại, thậm chí cả người đang run rẩy, bởi vì hắn quá sợ Sở Phong, nhất là nghĩ đến thân phận của Sở Phong, cái vị tiên sinh áo bào xám kia, nhớ lại những lời cảnh cáo mà Sở Phong từng nói với hắn, hắn lại càng e ngại.
"Hừ, thật đúng là tìm khắp chân trời góc bể chẳng thấy, tự nhiên lại chui đầu tới cửa."
"Sở Phong, chúng ta tìm ngươi vất vả như vậy, mà ngươi lại còn dám đưa đến cửa, ngày đó Tề Phong Dương cứu ngươi đi, ta ngược lại rất muốn xem, hôm nay còn ai có thể tới cứu được ngươi."
Hộ pháp tóc trắng tức giận vô cùng, cảnh tượng Sở Phong một chưởng đánh chết Độc Cô Ngạo Vân vẫn còn rõ mồn một trước mắt hắn, chỉ cần nhớ đến những điều này, ngọn lửa giận trong người hắn liền bắt đầu bùng nổ khắp nơi.
Sau khi Sở Phong xuất hiện, hắn đã không cách nào khống chế tâm tình của mình, người đầu tiên ra tay, hắn đầu tiên là ném Tô Nhu đang ở trên vai cho Tô Ngân, sau đó liền tản khí tức Huyền Vũ cửu trọng của mình, thân hình nhảy lên lao về phía Sở Phong.
"Sở Phong, hôm nay sẽ bảo ngươi nợ máu trả bằng máu."
Cùng lúc đó, hộ pháp tóc đen cũng ném Tô Mỹ trên vai cho Tô Ngân, thi triển ra một loại võ kỹ thân pháp huyền diệu, cộng thêm một loại võ kỹ công sát mạnh mẽ, hướng Sở Phong ép tới.
Hai vị này, không hổ là một trong mười hai hộ pháp lừng lẫy danh tiếng của Lăng Vân Tông, quả nhiên là cảnh giới đỉnh phong Huyền Vũ, hai người liên thủ công kích khiến cho cả đại điện đều rung chuyển một hồi, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, nếu không phải Sở Phong đã bố trí kết giới, e là tòa cung điện này đã bị phá hủy.
"Sở Phong! ! ! !" Mà cảm nhận được uy thế kinh khủng của hai người, Tô Nhu và Tô Mỹ đều sợ hãi đến mặt trắng bệch, không khỏi hét lên, rất sợ Sở Phong không cách nào ngăn cản đòn công kích của hai người.
"Oanh "
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy thân hình Sở Phong khẽ động, mặt đất dưới chân không khỏi rung lên dữ dội, sau đó một cỗ uy áp tràn đầy liền nương theo mà lên.
Sau đó hai tay Sở Phong hiện lên hình dạng ưng trảo, đột ngột đưa ra, lần lượt khóa lấy cổ họng của hai vị hộ pháp kia, sau đó vung mạnh cánh tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng "Rầm", liền đem hai người hung hăng quật xuống đất, lực lượng mạnh mẽ. Đem hai người trực tiếp rơi xuống đất hộc máu tươi, toàn thân xương cốt vỡ vụn.
Sau khi rơi xuống đất, nhìn hai lão đầu đã nửa sống nửa chết, Sở Phong khinh thường nhổ một ngụm nước miếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi nên nghĩ xem, liệu có ai có thể cứu được các ngươi hay không."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận