Tu La Võ Thần

Chương 1455: Lại lần nữa khiêu khích

Chương 1455: Lại Lần Nữa Khiêu Khích
Sau khi Sở Phong gia nhập giới sư liên minh, mọi người vui vẻ là thế, nhưng cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào Sở Phong mãi, cho nên không lâu sau, ai đi đường nấy, nhưng bọn hắn đều không vội rời khỏi giới sư liên minh, trở về giới sư Thánh hội, mà ở lại nơi này. Dù sao ngày mai còn có một bữa thịnh yến.
Sở Phong rời khỏi cung điện thần thánh kia liền đi theo Miêu Nhân Long và Tư Mã Dĩnh, cùng nhau về tới nơi ở của Miêu Nhân Long, đáng nhắc tới là, Tô Mỹ cũng đi cùng. Sở dĩ nàng đi theo là vì Sở Phong muốn truyền thụ cho nàng trận p·h·á·p, tòa trận p·h·á·p có thể ức chế lực phản phệ của Tô Mỹ. Tuy đây là chính sự, nhưng cũng là cơ hội để hai người ở riêng.
Giờ phút này, hai người ở cùng một phòng, Sở Phong đã đem cái kia trận p·h·á·p thần kỳ truyền thụ cho Tô Mỹ yêu dấu. Trước mắt, Tô Mỹ đang ngồi trong l·ồ·n·g ng·ự·c Sở Phong, vừa thân m·ậ·t trò chuyện với Sở Phong, đối với đôi tình nhân nhỏ này, cơ hội được ở riêng là vô cùng trân quý.
"Sở Phong ca ca, huynh quả nhiên lợi h·ạ·i."
"Nếu không phải sư tôn truyền thụ cho ta lực lượng, e là cả đời ta đều không có cơ hội đ·u·ổ·i kịp huynh."
"Nhưng là dù là như thế, ta vẫn không thể chạy t·r·ố·n, bị cái tên huynh siêu việt vận m·ệ·n·h a."
"Ai ~~~ T·h·i·ê·n tài gì, quả nhiên vẫn là Sở Phong ca ca của ta lợi h·ạ·i nhất. Năm đó ở Thanh Long Tông, vừa gặp huynh, ta chỉ cảm thấy huynh là một tiểu t·ử vắt mũi chưa sạch, thật không nghĩ tới huynh lại mạnh đến vậy."
Tô Mỹ giả vờ chua xót, nhưng lại ngọt ngào nói, nàng đời này sẽ không quên quãng thời gian quen biết và hiểu nhau với Sở Phong.
"Nha đầu ngốc, tu vi hiện tại của muội còn mạnh hơn ta nhiều nha. Muội là Cửu phẩm Võ Vương đường đường, còn ta chỉ là Lục phẩm Võ Vương, không biết phải đ·u·ổ·i th·e·o đến khi nào mới kịp."
"Huống chi muội đâu thể cứ trì trệ mãi, ta có thể cảm giác được, khí tức của muội bây giờ cực kỳ dư dả, tin tưởng không lâu sau có thể thử đột p·h·á Bán Đế cảnh rồi?" Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Không ngờ, huynh lại nhìn ra được cả chuyện này. Không hổ là Sở Phong ca ca của ta. Kỳ thực, ta cách Bán Đế x·á·c thực rất gần, trên thực tế, ta đã đột p·h·á hai lần, đáng tiếc đều thất bại."
"Bất quá ta đã tìm ra một ít mánh khóe, lĩnh ngộ một chút thời cơ, ta chỉ cần chuẩn bị thêm một chút, nhiều nhất là đột p·h·á thêm ba lần nữa, ta nhất định có thể bước vào Bán Đế cảnh." Tô Mỹ có chút đắc ý nói, bởi vì nàng x·á·c thực sắp bước vào Bán Đế cảnh.
"Bán Đế, người Cửu Châu đại lục có lẽ còn chưa từng nghe qua cảnh giới này. Nếu để người nhà muội biết muội đã nhanh trở thành Bán Đế, không biết họ sẽ cao hứng đến mức nào." Sở Phong cười nói.
"Đúng vậy a, lúc trước ta thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ. Lúc đó ta nghĩ chỉ cần bước vào T·h·i·ê·n Vũ cảnh, trở thành một vị cường giả T·h·i·ê·n Vũ là đã mãn nguyện rồi."
"Không ngờ, bây giờ ta lại có thể dính liền với chữ Đế, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn." Tô Mỹ vui vẻ ra mặt. Đã là tu võ giả, ai mà không hy vọng tu vi của mình càng cao càng tốt, dù sao đối với tu võ giả mà nói, cảnh giới là một loại vinh quang.
"Sở Phong, đi ra! ! !"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên bên ngoài.
"Là Lâm Diệp Chu, hắn tới đây làm gì?" Nghe thấy giọng nói này, Tô Mỹ vụt một cái đứng lên. Nàng đã hiểu ra từ giọng nói của Lâm Diệp Chu rằng đối phương đến không có ý tốt.
Chỉ cần nghĩ tới việc vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với Sở Phong ca ca mà mình mong nhớ ngày đêm, lại bị gia hỏa này đến quấy rối, nàng liền tức không chịu được.
"Ở đâu cũng có người không để yên cho người khác a. Được rồi, ra xem một chút đi." Sở Phong thì x·e·m thường, tựa hồ đã quen với tình huống này, thong dong đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Sở Phong mới p·h·át hiện Tư Mã Dĩnh và Miêu Nhân Long đã đi ra trước, đang khó chịu nhìn Lâm Diệp Chu.
Bất quá, bọn hắn cũng không thể làm gì Lâm Diệp Chu, bởi vì lúc này không phải chỉ có Lâm Diệp Chu đến, sau lưng hắn còn có cha mẹ, thậm chí cả ông nội hắn là Lâm Khổ Hạnh cũng tới.
Có ba vị đại nhân vật chống lưng, cho dù là Miêu Nhân Long cũng không dám làm gì. Dù sao mặc kệ hắn hô mưa gọi gió thế nào trong giới sư liên minh, khi đối mặt với trưởng lão trong giới sư Thánh hội, hắn cũng chỉ là một tên tiểu bối, nhất là trước mặt Lâm Khổ Hạnh, thân ph·ậ·n của hắn càng thấp hơn.
"Lâm Diệp Chu, hô to gọi nhỏ còn ra thể th·ố·n·g gì." Lúc này, Tô Mỹ lại lên tiếng trước. Có Tả T·h·i·ê·n Tôn chống lưng, nàng cũng không để Lâm Khổ Hạnh vào mắt, cho nên nàng không để ý có ai chống lưng cho Lâm Diệp Chu.
"Thấy Tô Mỹ vừa mở miệng đã bênh vực Sở Phong, trong lòng Lâm Diệp Chu lập tức r·u·n lên, hắn rõ ràng nhất loại cảm giác ê ẩm đau lòng kia. Hắn thật sự không hiểu Sở Phong có mị lực gì mà mê đ·ả·o cả Tư Mã Dĩnh còn chưa tính, Tô Mỹ cũng vừa gặp đã thích hắn.
Bất quá, hắn cũng không để ý tới Tô Mỹ, bởi vì hắn biết rõ Tô Mỹ có Tả T·h·i·ê·n Tôn chống lưng, thân ph·ậ·n siêu nhiên, không thể c·ã·i lộn với nàng, bằng không ngay cả ông nội hắn cũng khó xử. Đối mặt với Tô Mỹ, tốt nhất là nên tránh, không thể trêu chọc.
Cho nên, hắn nhìn thẳng vào Sở Phong, nói: "Sở Phong sư đệ, ngươi đừng sợ, ta tới đây không phải để làm khó ngươi, dù sao ngươi cũng đã gia nhập giới sư liên minh của ta, chúng ta bây giờ là người một nhà."
"Chỉ là, ta biết kết giới chi t·h·u·ậ·t của ngươi rất không tệ, nhưng ta không biết trình độ tu võ của ngươi thế nào, cho nên muốn cùng ngươi luận bàn một chút, xem xem Sở Phong sư đệ nắm giữ võ lực có tinh thông như kết giới không."
"Dù sao cho dù là giới linh sư cũng phải giới võ song tu, chỉ có cảnh giới tu võ càng mạnh, kết giới chi t·h·u·ậ·t mới càng mạnh được."
"Bất quá đương nhiên, nếu Sở Phong sư đệ sợ hãi thì coi như ta chưa nói gì, ta sẽ không làm khó ngươi." Nói xong lời này, Lâm Diệp Chu cười nhạt, cười rất khinh miệt, cười rất khiêu khích.
"Lâm sư huynh, đây là giới sư liên minh, đã huynh muốn so tài, nên th·e·o quy củ của giới sư liên minh mà so đấu kết giới chi t·h·u·ậ·t với Sở Phong mới đúng chứ." Còn chưa cần Sở Phong mở miệng, Tư Mã Dĩnh đã lên tiếng trước.
"A ..." Đối với lời nói của Tư Mã Dĩnh, Lâm Diệp Chu đầu tiên là cười nhạt rồi mới lên tiếng:
"Dĩnh Nhi sư muội, tốt x·ấ·u gì ta cũng là sư huynh của muội, đã chiếu cố muội nhiều năm như vậy, ta luôn coi muội là muội muội ruột, muội hẳn là coi ta là ca ca mới phải, sao vừa có một tên mặt trắng nhỏ đến, muội đã bênh vực hắn? Vong ân phụ nghĩa như vậy thật tốt à?"
"Ngươi nói ai là mặt trắng nhỏ?" Thấy Lâm Diệp Chu tối phúng Sở Phong, Tô Mỹ không cao hứng.
Tư Mã Dĩnh nói, Lâm Diệp Chu còn dám phản bác một câu, nhưng Tô Mỹ nói thì hắn lại không biết phải làm sao, thế là hắn dứt khoát tiếp tục lơ Tô Mỹ, mà lại nhìn về phía Sở Phong, nói: "Sở Phong sư đệ, nếu ngươi không dám thì có thể nói thẳng, ta tuyệt đối không làm khó dễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận