Tu La Võ Thần

Chương 842: Lo lắng không yên bất an (2 càng)

Chương 842: Lo lắng không yên bất an (2 chương)
Sau khi Tu La Quỷ Tháp bị hủy diệt, Sở Phong ở trong Giới Châu không còn gì phải lo lắng nữa. Vì vậy, Sở Phong dẫn theo một đám cao thủ của giới linh công hội rời khỏi Giới Châu. Nhưng Sở Phong lại không trực tiếp rời khỏi Cửu Châu đại lục, mà trước tiên quay về Thanh Châu. Sở dĩ trở về Thanh Châu, tự nhiên là vì đế táng. Ban đầu, Sở Phong định tiến vào đế táng, thăm hỏi Khâu Tàn Phong một chút, trước tiên là báo cáo cho lão nhân gia biết tình hình hiện tại ở phương Đông hải vực, sau đó hy vọng lão nhân gia có thể cho mình kế sách.
Nhưng khi vào đế táng rồi, Sở Phong lại phát hiện, nơi đế táng này quá huyền diệu. Chỉ sau một thời gian ngắn, kết giới cơ quan mà trước đó Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã phá giải, vậy mà lại khôi phục như cũ, mà những kết giới cơ quan kinh khủng đó, đương nhiên là nơi mà Sở Phong không dám khiêu chiến. Bất đắc dĩ, Sở Phong đành phải từ bỏ. Nhưng trước khi rời đi, Sở Phong không quên bày trận ẩn giấu cửa vào đế táng một lần nữa, để tránh sau này cao thủ của Tru Tiên quần đảo đến đây phát hiện. Thực ra, việc đế táng bị phát hiện cũng không sao, nhưng nếu Khâu Tàn Phong bị phát hiện, vậy coi như là đại sự không ổn. Dù Khâu Tàn Phong, vị sư phụ trên danh nghĩa này, không cho Sở Phong nhiều trợ giúp, nhưng dù sao ông ấy cũng là sư phụ của mình, Sở Phong không muốn lão nhân gia xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau một vài khó khăn trắc trở, cuối cùng Sở Phong cũng đưa được các cao thủ giới linh công hội đến nơi ở mới của mọi người Cửu Châu đại lục. Đó là một vùng đất được mệnh danh là đại lục hoang vu. Đại lục hoang vu, cũng không phải thực sự hoang vu dị thường. Trên đại lục này cũng có không ít người sinh sống, nhưng tu võ cao thủ rất ít, các thế lực tông phái lại càng hiếm hoi, nên nơi này bị các đại lục khác xem là một trong những đại lục suy tàn nhất. Và cũng chính vì đại lục này không được ai chú ý đến, thậm chí bị người khác xem nhẹ, nên Sở Phong mới chọn đưa người Cửu Châu đại lục đến đây.
Đồng thời, dưới sự giúp đỡ của các cao thủ Tàn Dạ Ma Tông, người Cửu Châu đại lục bây giờ đã an cư lạc nghiệp trên vùng đại lục hoang vu này. Họ không xây dựng thành quách hoành tráng ở nơi đông người mà chọn những nơi núi rừng sâu thẳm, nơi yêu thú ẩn nấp, người thường không dám đặt chân đến để ẩn cư. Dù rời xa quê hương, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng sau khi Sở Phong trở về, mọi người liền quét sạch cảm xúc tiêu cực, từng người một hưng phấn không thôi. Bởi đối với họ, Sở Phong không chỉ là một cường giả đỉnh cao mà còn là người cứu sống họ, là đại anh hùng trong lòng mỗi người.
Vì trước đó, Sở Phong nóng lòng muốn di dời người thân bạn bè nên căn bản chưa từng cùng mọi người có một bữa cơm tử tế. Nhân cơ hội này, Sở Phong cố ý thiết tiệc rượu, cùng các bậc tiền bối bạn bè đông đảo của Thanh Long Tông, giới linh công hội, Khương thị hoàng tộc cùng nhau nâng chén uống rượu.
“Sở Phong đại ca, huynh còn định quay lại phương Đông hải vực sao? Đừng quay về nữa, phương Đông hải vực bây giờ quá nguy hiểm.”
“Đúng vậy đó Sở Phong sư đệ, theo ta thấy, đệ không bằng ở lại đây cùng chúng ta tránh một thời gian đi, đợi đến khi huynh đệ chúng ta đều bước vào Võ Quân rồi, chúng ta sẽ trực tiếp xâm nhập thiên lộ, đến Võ Chi Thánh Thổ kia xem sao.”
"Đúng vậy đó, Sở Phong ca ca, Vô Thương đệ đệ và Trương sư huynh nói đúng đó, huynh đã cứu được Tử Linh muội muội rồi thì hãy mang theo người nhà của Tử Linh muội muội, cùng chúng ta ở đây an tâm tu luyện đi."
Trong bữa tiệc tối, Khương Vô Thương, Trương Thiên Dực, cùng với Tô Nhu, Tô Mỹ và những người thân cận với Sở Phong, đều nhao nhao khuyên nhủ Sở Phong, đừng quay về phương Đông hải vực nữa. Nghe họ nói vậy, hầu như tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía Sở Phong, trong mắt đều có ý thỉnh cầu cùng giữ lại, họ đều hy vọng Sở Phong có thể ở lại. Qua một khoảng thời gian di dời này, họ cũng từ miệng các thành viên của Tàn Dạ Ma Tông nghe được chuyện ở phương Đông hải vực, biết chuyện Tru Tiên quần đảo truy nã Sở Phong khắp phương Đông hải vực.
“Tử Linh đã thực sự được cứu ra, một tảng đá lớn trong lòng ta xem như cũng đã rơi xuống.”
“Nhưng mà, Tàn Dạ Ma Tông đối đãi với ta không tệ, ta không thể trốn tránh khi Tàn Dạ Ma Tông đang khai chiến với Tru Tiên quần đảo.” Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của mọi người, Sở Phong vẫn dứt khoát lắc đầu, sau đó rất kiên định nói: “Ta nhất định phải trở về.”
"Nhưng mà…" Lúc này, Tô Nhu, Tô Mỹ vốn định khuyên nhủ thêm điều gì đó.
"Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ, đừng nói nữa. Đại trượng phu thì phải như vậy, các ngươi đừng có lòng dạ đàn bà mà khuyên Sở Phong làm chuyện bất nghĩa.” Nhưng đúng vào lúc này, Thanh Long đạo nhân lên tiếng. Trong lúc nói, Thanh Long đạo nhân đứng dậy, nâng chén rượu về phía Sở Phong, nói: "Sở Phong, đi đi. Một nam nhi tốt thì không sợ gian nguy, nghênh chiến khắp bốn phương tám hướng, chúng ta chờ ngươi trở về. Ta tin rằng lúc đó, ngươi sẽ mạnh hơn, cái Tru Tiên quần đảo kia tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi."
“Sở Phong, chúng ta ủng hộ ngươi, cứ đi làm những gì ngươi muốn đi, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn ủng hộ đến cùng.”
Sau Thanh Long đạo nhân, lão tổ Khương thị, Gia Cát Lưu Vân và mọi người cũng đều đứng dậy nâng chén. Những trưởng bối này cùng nhau mời rượu Sở Phong.
“Cảm ơn các vị tiền bối, Sở Phong nhất định sẽ không làm các người thất vọng.” Thấy vậy, Sở Phong vô cùng cảm động, vội vàng đứng dậy đáp lễ mọi người.
Khi các trưởng bối của Cửu Châu đại lục đều lên tiếng, cũng không còn ai khuyên Sở Phong ở lại nữa, mà chỉ có thể chọn ủng hộ quyết định của Sở Phong. Có điều, sau khi Sở Phong quyết tâm muốn quay lại, Tô Nhu, Tô Mỹ, Khương Vô Thương, Trương Thiên Dực bốn người lại nhất quyết muốn gia nhập Tàn Dạ Ma Tông, cùng Sở Phong trở về phương Đông hải vực kề vai chiến đấu. Sở Phong tự nhiên không muốn bọn họ làm vậy, nhưng cũng không thể cứng rắn hơn được bọn họ, tựa như họ cũng không thể cố chấp hơn mình, cuối cùng Sở Phong chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, mang theo bốn người bọn họ cùng đại quân Tàn Dạ Ma Tông, cùng nhau quay trở về phương Đông hải vực.
Mà trước khi đến phương Đông hải vực, vạn quân Tàn Dạ Ma Tông đã thúc giục mười tàu chiến hạm và chia nhau mỗi người một ngả cùng bốn người Sở Phong, theo lời bọn họ, hiện tại Tàn Dạ Ma Tông và Tru Tiên quần đảo đã khai chiến, bọn họ cần nhanh chóng gia nhập chiến trường. Còn Sở Phong bây giờ lại là đối tượng trọng điểm được bảo vệ của Tàn Dạ Ma Tông, nhưng cũng bởi vì chiến sự đã nổ ra, tất cả các cao thủ đều đã ra trận, hiện tại căn bản không ai có thể bảo vệ Sở Phong. Vì vậy, trước khi Sở Phong dẫn quân trở về Cửu Châu đại lục, Thổ Hành Vương đã dặn dò Sở Phong, sau khi xong chuyện ở Cửu Châu đại lục, không cần để ý đến hơn vạn người của Tàn Dạ Ma Tông, cứ để bọn họ tự trở về Đông Hải là được. Và khi chưa nhận được mệnh lệnh, Sở Phong không được lỗ mãng đối phó với người của Tru Tiên quần đảo, cũng không cho Sở Phong đi tìm bọn chúng, chỉ khuyên Sở Phong tốt nhất nên đến Phiêu Miểu Tiên Phong, bởi vì có Phiêu Miểu Tiên Cô che chở thì Thổ Hành Vương và các cao thủ của Tàn Dạ Ma Tông cũng có thể an tâm hơn một chút.
Thực tế, dù trước đó Thổ Hành Vương không khuyên mình, thì nơi mà Sở Phong muốn đến nhất bây giờ vẫn là Phiêu Miểu Tiên Phong, không vì điều gì khác, thứ nhất là vì Tử Linh đang ở đó, hắn muốn biết Phiêu Miểu Tiên Cô tìm kiếm phương pháp giải Ách Thiên Đan cho Tử Linh, tiến triển đến mức nào rồi. Thứ hai, dù đã đáp ứng Khương Vô Thương bốn người gia nhập Tàn Dạ Ma Tông cùng mình kề vai chiến đấu, nhưng Sở Phong sẽ không để bọn họ đi chịu chết vô ích. Nên lúc mình không thể đảm bảo an toàn cho họ, việc đưa họ đến Phiêu Miểu Tiên Phong vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều, khi Sở Phong vừa đến cửa vào Phiêu Miểu Tiên Phong, đã bị người thủ hộ bên trên Phiêu Miểu Tiên Phong ngăn lại, đưa hắn đến nơi Phiêu Miểu Tiên Cô bế quan. Khi thấy Phiêu Miểu Tiên Cô vội vàng tìm mình như vậy, trong lòng Sở Phong cũng trở nên lo lắng không yên, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận