Tu La Võ Thần

Chương 5500: Nghe lời Long Phiến Phiến

Chương 5500: Nghe lời Long Phiến Phiến
Cái la bàn này chia làm sáu khu vực, năm khu vực bên ngoài tạo thành vòng ngoài của la bàn, một khu vực ở giữa. Vòng ngoài có năm khu vực, hai cái trong đó t·r·ố·ng không, còn ba cái bên ngoài thì hiện ra hình gió, nước, lửa. Thoạt nhìn những b·ứ·c đồ án kia đứng im, nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy chúng sinh động như thật.
"Đây là cái gì?" Tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc hỏi, chỉ liếc mắt thôi, hắn đã thấy la bàn không đơn giản, hơn nữa la bàn có khí tức giống yêu hạc, đích thị là một kiện bảo vật cổ xưa.
"Vật này liên quan đến yêu hạc, trước kia luôn t·r·ố·ng không, nhưng hôm nay lại liên tiếp xuất hiện ba loại đồ án này, ta đoán rất nhanh sẽ có đồ án khác."
"Nhưng cụ thể nó đại diện cho cái gì, lão phu cũng không p·h·áp x·á·c định được. Ta đoán có lẽ đây là một loại thí luyện, một trận thí luyện đặc t·h·ù." Yêu Hạc chân nhân nói.
"Thí luyện sao?"
Nghe vậy, người của Đồ Đằng Long Tộc như có điều suy nghĩ. Nếu là thí luyện đặc t·h·ù, tựa hồ có thể giải t·h·í·c·h được hiện tượng d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g khi yêu hạc mở ra lần này.
Ầm ầm
Đúng lúc này, một khu vực t·r·ố·ng không trên vòng ngoài la bàn lại n·ổi lên hình ảnh, chính là lôi điện.
"Tộc trưởng đại nhân, có nên cưỡng ép mở yêu hạc không?"
Các trưởng lão Đồ Đằng Long Tộc nhao nhao nhìn về phía tộc trưởng, bọn hắn p·h·át giác sự tình không ổn, rất lo lắng cho an nguy của Long Thừa Vũ.
Tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc nhìn về phía yêu hạc, thở dài: "Yêu hạc kia không đơn giản như vậy, cứ thuận th·e·o tự nhiên đi."
Câu "thuận th·e·o tự nhiên" này đã là câu t·r·ả lời. Hắn sớm đã quan s·á·t, yêu hạc không dễ cưỡng ép mở ra. Nếu thật sự mạnh mẽ mở ra, hắn cũng không p·h·áp bảo đảm an toàn cho người bên trong. Đã là thí luyện thì sẽ có kỳ ngộ, chi bằng để bọn hắn tiếp nh·ậ·n an bài của vận m·ệ·n·h còn hơn là mạnh mẽ cứu người ra.
Tộc trưởng đã nói vậy, người khác của Đồ Đằng Long Tộc dù lo lắng cũng chỉ có thể chờ đợi.
Trong yêu hạc, Sở Phong và những người khác đang hứng chịu sự c·ô·ng kích của lôi điện. Sau khi lôi điện qua đi, mọi thứ lại bình tĩnh trong một khoảng thời gian, những ánh sáng lại xuất hiện tr·ê·n vách tường, Sở Phong đương nhiên cũng nghiêm túc quan s·á·t.
"Sở Phong t·h·iếu hiệp, tiếp theo có còn cái gì đó t·ra t·ấn người khác nữa không?" Long Phiến Phiến hỏi.
"Còn có." Sở Phong nói.
"Tốt."
Nghe vậy, Long Phiến Phiến lập tức lấy ra một viên đan dược làm dịu cơn đau rồi nuốt vào, chuẩn bị cho sự rèn luyện sắp tới. Sau khi cùng Sở Phong t·r·ải qua sự rèn luyện của hỏa diễm và lôi điện, nàng đã hoàn toàn tin tưởng p·h·án đoán của Sở Phong.
Uống đan dược xong, Long Phiến Phiến lại xông tới, chỉ vào tia sáng tr·ê·n vách tường và hỏi: "Sở Phong t·h·iếu hiệp, cái này rốt cuộc là cái gì?"
"Là c·ô·ng p·h·áp, c·ô·ng p·h·áp rèn luyện, có thể liên quan đến sự rèn luyện tiếp theo."
"Nhưng ngươi rất khó nắm giữ." Sở Phong không giấu giếm, nói thẳng.
Bởi vì sau mỗi vòng rèn luyện, ánh sáng tr·ê·n vách tường lại hiện ra đều không giống nhau. Lúc đầu Sở Phong đã ý thức được đây là một bộ c·ô·ng p·h·áp đặc t·h·ù, và giờ Sở Phong đã nắm giữ hoàn chỉnh bộ c·ô·ng p·h·áp này.
Sở Phong cảm thấy, nó sẽ giúp ích cho những chuyện sau này, nên không chỉ nói cho Long Phiến Phiến mà nếu gặp được Long Thừa Vũ và những người khác, tự nhiên cũng sẽ nói cho bọn họ biết. Thậm chí, Sở Phong đã nghĩ ra một phương p·h·áp đặc biệt.
"Sở Phong t·h·iếu hiệp, ngươi đừng x·e·m thường người khác. Dù ta không có t·h·i·ê·n phú bằng ngươi, nhưng cũng không kém đâu."
"Trong mắt nhiều người, ta cũng là một t·h·i·ê·n tài vạn năm khó gặp." Long Phiến Phiến hơi bĩu môi không phục.
"Thật sao? Vậy ngươi có thể nhìn ra vách tường này có nội dung gì không?" Sở Phong hỏi.
"Ách..." Long Phiến Phiến không biết t·r·ả lời thế nào, đành phải nũng nịu nói: "Ai nha, Sở Phong t·h·iếu hiệp, ngươi không phải đang làm khó người ta sao?"
"Người ta đã nói, t·h·i·ê·n phú của người ta không bằng ngươi mà."
Thấy Long Phiến Phiến như vậy, Sở Phong cười, sau đó thấy ngón tay Sở Phong nhẹ nhàng điểm vào trán Long Phiến Phiến. Một bộ c·ô·ng p·h·áp liền truyền vào trong óc Long Phiến Phiến.
Đây là c·ô·ng p·h·áp đã được Sở Phong cải tiến, đối với những t·h·i·ê·n tài cấp bậc như Long Phiến Phiến, chắc là có thể nắm giữ được. Mặc dù không hoàn chỉnh và có sai lệch lớn, nhưng ít nhất nó sẽ có một vài tác dụng.
Đây là phương p·h·áp mà Sở Phong chuẩn bị cho tộc nhân Đồ Đằng Long Tộc.
"Đây là c·ô·ng p·h·áp mà ta đã cải tiến, ngươi xem có thể nắm giữ được không?" Sở Phong nói thẳng.
"Đây là đã được cải tiến sao?" Long Phiến Phiến mở to mắt.
"Ừ." Sở Phong gật đầu x·á·c định.
"Có thể nắm giữ, nhưng cần chút thời gian."
Câu t·r·ả lời này của Long Phiến Phiến đã chứng minh một việc, dù là c·ô·ng p·h·áp giản dị do Sở Phong cải tiến, nàng cũng không dễ nắm giữ.
"Vậy ngươi cố gắng nắm giữ đi, có lẽ sẽ dùng đến." Sở Phong nói.
Long long long
Bỗng nhiên, từng trận oanh minh lại truyền đến từ sâu trong hành lang.
"Đến rồi, đây cũng là lần cuối cùng."
Sở Phong nhìn về hướng oanh minh, trong mắt không lo lắng mà ngược lại có một tia mong đợi, hắn rất muốn biết đa trọng rèn luyện trong yêu hạc này cuối cùng là vì cái gì. Đáp án có lẽ sẽ được c·ô·ng bố sau lần rèn luyện này.
Khi dưới chân r·u·ng động, cuối cùng đã thấy vật đ·á·n·h tới, đó là bụi đất, bụi đất ngập trời, phong tỏa hành lang và nhanh chóng nuốt chửng Sở Phong và Long Phiến Phiến.
Thân h·ã·m trong bụi đất, Sở Phong và nàng vẫn chỉ có thể thuận theo dòng đời. Đồng thời bụi đất phong tỏa tầm mắt và âm thanh. Dù biết rõ Long Phiến Phiến ở gần đó, nhưng căn bản không thấy nàng và không nghe được tiếng nàng.
Lần này rèn luyện khác với trước kia, không phải cảm nh·ậ·n được đau đớn từ bên ngoài cơ thể mà là từ bên trong, từ sâu trong linh hồn. Đó là một cảm giác vô cùng bị đè nén, dường như linh hồn sẽ bị ép đến cực hạn.
Nhưng chỉ là đối với người thường, còn với Sở Phong thì có thể dùng mặt không b·iểu t·ình để hình dung. Đây là điểm mạnh nhất của Sở Phong, những lần trải nghiệm đã luyện cho Sở Phong nghị lực siêu cường khác thường.
Không phải không đau, không phải không khó, mà là đại nghị lực mạnh mẽ của Sở Phong giúp hắn tiếp nh·ậ·n.
Thời gian rèn luyện lần này nhanh hơn trước, khi nó kết thúc và bụi đất tan đi, Sở Phong p·h·át hiện hắn đã đến một đại điện. Đại điện này có hình tròn và có một đài cao hình tròn ở giữa.
Trên đài cao lúc này có nhiều bóng dáng, không chỉ có Long Thừa Vũ, Long Mộc Hi và những bóng dáng quen thuộc khác mà còn có cả Đồ Đằng Phượng Tộc và tất cả những người đã gặp khi mới bước vào yêu hạc.
Chỉ là phần lớn mọi người lúc này đều đang hôn mê. Trong số những người còn tỉnh táo, cũng có nhiều người tiều tụy và suy yếu. Không phải suy yếu tr·ê·n thân thể (thân thể bọn họ hoàn hảo, không chút tổn h·ạ·i) mà thuần túy là suy yếu và mệt mỏi về tinh thần.
Sở Phong liếc nhìn, thấy Long Thừa Vũ và Long Mộc Hi có trạng thái tốt thì yên lòng. Đồng thời, Long Thừa Vũ, Long Mộc Hi và những người khác cũng đang quan s·á·t Sở Phong, thấy Sở Phong bình yên vô sự thì lộ ra nụ cười an tâm.
Ông
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện thì một đạo quang mang từ đỉnh đại điện rơi xuống, bao phủ toàn bộ đài cao. Khi quang mang rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy sảng k·h·o·á·i tinh thần. Dù là Sở Phong cũng cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên nhanh nhẹn d·ị· thường. Những người tinh thần mệt mỏi bắt đầu hồi phục, ngay cả những người hôn mê cũng nhao nhao tỉnh lại.
Trị liệu chi lực... Trị liệu chi lực cực kỳ cường đại, nó đã chứng minh yêu hạc này ẩn chứa một lực lượng cường đại đến mức nào. Khi trị liệu chi lực vừa tan đi, một đạo quang mang khác lại rơi xuống, bao phủ đài cao.
Đó là truyền tống chi lực. Những người hôn mê và những người có trạng thái không tốt đều bị truyền tống xuống dưới đài cao.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên của nhiều người bị truyền xuống đài cao là ngự không bay lên, mong muốn trở về đài cao vì ai cũng có thể thấy là ở tr·ê·n đài cao sẽ có lợi.
Nhưng bọn hắn p·h·át hiện một bình phong kết giới vô hình đang ngăn cản. Bọn hắn không thể trở lại đài cao.
Thấy vậy, Sở Phong thử đưa tay ra khỏi phạm vi đài cao và p·h·át hiện có thể tự do duỗi ra mà không có bất kỳ trở ngại nào. Bình phong kết giới vô hình kia chỉ nhắm vào những người ở bên ngoài đài cao lúc này.
Rõ ràng, những người đó đã bị đào thải.
Nhưng nếu Sở Phong và những người khác muốn rời khỏi đài cao thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, tr·ê·n đài cao bắt đầu xuất hiện biến hóa. Đó là đồ án, b·ứ·c đồ án kia xuất hiện rồi nhanh chóng biến m·ấ·t. Lúc đầu diện tích đồ án rất nhỏ, nhưng khi nó vừa m·ấ·t vừa m·ấ·t thì trở nên càng lúc càng lớn.
Thấy vậy, những người tr·ê·n đài cao đều trở nên hưng phấn. Bọn hắn đều nhận ra đây là một loại đếm n·g·ư·ợ·c, chắc hẳn khi b·ứ·c đồ án kia tràn ngập cả tòa đài cao thì sự việc mà bọn hắn mong đợi sẽ p·h·át sinh.
Đó dĩ nhiên là chỗ tốt trong yêu hạc này. Trước đây yêu hạc đều có nhiều chỗ tốt, lần này lại đặc biệt như vậy, chỗ tốt tự nhiên còn siêu việt hơn trước kia.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên, p·h·á vỡ bầu không khí mong đợi của mọi người.
"Sở Phong t·h·iếu hiệp, ta muốn bỏ cuộc ngay bây giờ có được không?"
Là Long Phiến Phiến. Nàng còn nhớ lời nhắc nhở trước đó của Sở Phong. Sở Phong đã p·h·án đoán rằng gió, nước, lửa, sét, thổ các loại lực lượng đều là rèn luyện.
Sự rèn luyện này là để bọn hắn tiếp nh·ậ·n một số thứ. Nhưng dù tốt hay x·ấ·u thì vì Long Phiến Phiến không nghiêm túc tiếp nh·ậ·n sự rèn luyện nên có lẽ sẽ không chịu được.
Vì vậy, Sở Phong khuyên nàng từ bỏ.
Bởi vậy, giờ phút này nàng đang nhìn chằm chằm Sở Phong với đôi mắt to, đã chuẩn bị kỹ càng và chờ đợi mệnh lệnh của Sở Phong.
"Muốn từ bỏ thì bây giờ là lúc." Sở Phong nói.
Lời vừa dứt, Long Phiến Phiến không chút do dự quay người nhảy xuống đài cao. Cảnh này khiến người ngoài một mặt mộng bức, ngay cả người của Đồ Đằng Long Tộc cũng ngơ ngác.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận