Tu La Võ Thần

Chương 2131: Cuối cùng gặp cha

"Chương 2131: Cuối cùng gặp cha
“Tiền bối.” Nhìn thấy lão viên hầu, Sở Phong hưng phấn vô cùng, nhất là phát hiện, cho dù là hiện tại... Nhưng lão viên hầu ở trước mặt hắn, vẫn sâu không lường được, thực lực đối phương, Sở Phong căn bản là nhìn không thấu.
“Sở Phong, ngươi đã đến rồi.” Lão viên hầu thấy Sở Phong, liền đứng dậy, khóe miệng khỉ hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Điều này so với năm đó hoàn toàn khác biệt, năm xưa lão viên hầu nhìn Sở Phong, ánh mắt sắc bén, thái độ hung hăng. Nhưng bây giờ, lại đầy vẻ thân thiết, cứ như... hắn vẫn luôn chờ đợi Sở Phong đến vậy.
“Lão nô, kính chào đại nhân.” Nhìn thấy lão viên hầu, Manh Nhãn lão giả vội vàng làm lễ quỳ lạy.
“Bá”
Nhưng mà, Manh Nhãn lão giả còn chưa thật sự quỳ xuống, lão viên hầu đã phất tay áo, trực tiếp nhấc bổng Manh Nhãn lão giả lên.
“Không cần đa lễ, mau theo Sở Phong vào trong đi.” Lão viên hầu nói, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt lướt qua tứ đại thánh thú, nói: “Bất quá bốn đứa các ngươi, thân phận hèn mọn, không được đi vào cấm địa của Sở gia.”
Nói xong, lão viên hầu liền ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục trông coi đống lửa đặc thù kia.
Nếu là bình thường, có người dám nói như thế với bọn chúng, tứ đại thánh thú đã sớm nổi giận, nhưng bây giờ lời này từ miệng lão viên hầu nói ra, bốn con chúng nó lại không dám phản ứng, ngược lại… chúng lại ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Dù sao, đối phương là tồn tại mà ngay cả Manh Nhãn lão giả cũng kém xa, thực lực của đối phương rốt cuộc ở mức nào, e là chỉ có bản thân đối phương rõ. Nhưng không thể nghi ngờ là, mặc kệ đối phương thực lực ra sao, nhưng nếu muốn xóa bỏ chúng, e là chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đủ rồi.
Tứ đại thánh thú không ngốc, sao dám làm càn trước mặt một tồn tại như vậy. Ngược lại, giờ phút này bọn chúng càng tin tưởng thân phận tôn quý của Sở Phong, cũng càng thêm mong đợi chuyến hành trình đến thế giới bên ngoài.
Về phần Sở Phong, thì cùng Manh Nhãn lão giả một đường tiến lên, rất nhanh hai người đã đi tới nơi đặt mộ bia của Sở Phong.
Ngôi mộ đó là vì Sở Phong xây, dùng để lừa gạt người Sở gia. Năm xưa bị tên gọi Sở Không Động kia phá hỏng, nhưng bây giờ xem ra, đã được sửa chữa.
Mà giờ khắc này, Sở Phong nhìn thấy mộ bia này, nội tâm càng vui mừng khôn xiết. Không phải bởi vì cái mộ bia, mà là vì người bên ngoài mộ bia, nơi đó có một bóng hình xinh đẹp.
Xinh đẹp như tinh linh chốn nhân gian, khí chất như tiên tử trên trời, chính là Tử Linh. Giờ phút này Tử Linh không những hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả khí tức cũng tiến bộ hơn rất nhiều so với năm xưa, đã là một vị nhất phẩm Võ Đế.
Mặc dù tu vi như vậy, kém xa Sở Phong hiện tại, nhưng so với Tử Linh năm xưa đã là tiến bộ cực lớn.
“Tử Linh.” Nhìn thấy Tử Linh, Sở Phong vội vàng bước nhanh về phía trước, hai tay nắm lấy vai Tử Linh, quan sát trên dưới rồi nói: “Để ta nhìn cho kỹ một chút, nha đầu ngốc của ta, có làm sao không.”
“Yên tâm đi, ta không sao.” Tử Linh ngọt ngào cười, lại nhìn về phía Manh Nhãn lão giả, nói: “Vậy mời sư tôn yên tâm, con đã khỏi hẳn rồi.”
“Khỏi hẳn là tốt, khỏi hẳn là tốt.” Manh Nhãn lão giả liên tục gật đầu, trên mặt đầy ý cười.
Ông ấy cũng không phải là người vô tình, dù gì thì, ông ấy từng dạy bảo Tử Linh và các nàng, tình cảm cũng rất sâu đậm.
“Bất quá Tử Linh cô nương, lão nô hiện tại đã cùng chủ nhân nhận nhau, ngài liền không cần xưng lão nô là sư tôn, lão nô không dám nhận.” Manh Nhãn lão giả nói.
Nghe những lời này, Tử Linh vốn muốn nói gì đó, nhưng dường như nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng lại không nói gì. Mà là nhìn Sở Phong, nói: “Sở Phong, đi vào đi, cha ngươi đang đợi ngươi.”
Nghe vậy, lòng Sở Phong nhất thời nảy lên một tiếng.
“Tử Linh, cha ta chịu gặp ta sao?” Sở Phong có chút không tin vào tai mình, dù sao việc này đối với hắn mà nói, quá là quan trọng.
“Đừng ngốc, đi vào đi, đó chính là cha ngươi.” Tử Linh cười nói.
“Được.” Sở Phong liên tục gật đầu, hắn hiểu ý Tử Linh, cha hắn muốn hắn một mình vào trong.
Giờ phút này, nhịp tim Sở Phong tăng nhanh dữ dội, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trải qua nhiều năm như vậy, Sở Phong đã trải qua chuyện gì chưa, loại hiểm địa nào mà chưa từng bước vào.
Nhưng chưa từng có lúc nào khẩn trương như bây giờ.
Phụ thân đại nhân, rốt cuộc là người thế nào?
Hắn có thích ta không?
Đủ loại nghi vấn, không ngừng xoay quanh trong lòng Sở Phong.
“Ông”
Đột nhiên, ánh mắt mờ ảo trở nên sáng tỏ, phía trước Sở Phong cách đó không xa có một bàn đá, cùng hai chiếc ghế đá. Mà trên một chiếc ghế đá, có một người trung niên nam tử đang ngồi.
Nam tử này vóc dáng không cao, thân hình không cường tráng, dung mạo cũng chẳng hề tuấn tú, nhất là mặc quần áo giản dị, có thể nói là bình thường đến cực điểm.
Nhưng trong mắt Sở Phong, nam tử này lại vĩ ngạn như thế, vĩ ngạn đến không ai có thể sánh bằng. Như thể đây là người đàn ông mạnh nhất thế gian, mặc kệ người khác thấy thế nào, nhưng trong lòng Sở Phong, ít nhất là như vậy.
“Sở Phong kính chào phụ thân đại nhân.”
Đột nhiên, Sở Phong quỳ xuống đất, hành lễ bái lạy, hắn biết… nam tử trước mắt, nhất định là cha hắn. Dù sao giờ phút này, là loại sức mạnh bắt nguồn từ huyết mạch đang nhảy múa.
“Cha con vốn không phải người ngoài, làm gì phải rườm rà như vậy.” Lời Sở Hiên Viên vừa dứt, Sở Phong đột nhiên nhẹ nhàng bay lên, không cách nào tự chủ trôi nổi về chiếc ghế đá bên cạnh Sở Hiên Viên.
Giờ khắc này, Sở Phong chú ý thấy, Sở Hiên Viên căn bản không hề động đậy, nhưng rõ ràng… lực lượng này là do Sở Hiên Viên phát ra.
Sở Phong bị cỗ lực lượng kia, đưa đến ghế đá rồi ngồi xuống.
“Một đường vất vả, chắc là mệt muốn chết rồi nhỉ, ăn chút gì đó đi, bồi bổ chút thể lực nhé.” Sở Hiên Viên tự tay cầm một cái điểm tâm, đưa cho Sở Phong.
Giờ khắc này, Sở Phong mới để ý, trên bàn đá bày điểm tâm và trái cây, tuy đều rất đơn giản, nhưng lại đều là những món mà Sở Phong thích ăn nhất.
Một khắc này, sống mũi Sở Phong cay cay, hắn hiểu rằng những thứ này… chắc chắn là do cha hắn tỉ mỉ chuẩn bị.
“Cảm ơn phụ thân đại nhân.” Sở Phong vừa nói vừa nhận lấy điểm tâm mà cha đưa cho.
“Gì mà đại nhân tiểu nhân, ta là cha ngươi, ngươi là con trai ta, máu thịt của ngươi, chính là máu thịt của ta, thế gian không ai thân thiết hơn chúng ta.”
“Cho nên, cứ gọi cha là được rồi, cha con ở giữa, không cần quá đa lễ.” Sở Hiên Viên cười nhạt nói, nụ cười ấy lại tràn đầy yêu thương.
“Dạ, cha.” Giờ phút này, Sở Phong cũng không còn câu nệ, thoải mái cười, sau đó hắn cũng không khách khí, cầm lấy một chiếc điểm tâm, liền há miệng cắn một miếng lớn.
Không phải vì Sở Phong đói bụng, mà vì hắn muốn nếm thử món điểm tâm mà cha chuẩn bị cho mình, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, hắn được ăn món mà người cha ruột thịt chuẩn bị cho.
“Ông”
Nhưng, điểm tâm vừa vào bụng, Sở Phong đã cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp, lan tỏa khắp toàn thân. Sở Phong vốn đang hơi mệt mỏi, bỗng nhiên tràn đầy sinh lực, tươi cười rạng rỡ.
Điểm tâm này, tuyệt không phải là điểm tâm bình thường, bên trong chứa một loại sức mạnh đặc thù, còn hữu hiệu hơn cả loại đan dược lợi hại nhất mà Sở Phong từng có.
Điểm tâm như vậy, chớ nói là ở Đông Phương hải vực, ngay cả ở Võ Chi Thánh Thổ cũng không ai có thể làm được, giờ phút này, Sở Phong càng cảm nhận được tấm lòng của cha hắn, bởi vì cho dù là điểm tâm này hay là trái cây kia, tất cả đều do cha hắn, tự tay làm ra.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) "
Bạn cần đăng nhập để bình luận