Tu La Võ Thần

Chương 492: Áo đen lão giả

"Đáng ghét, chẳng lẽ ta phải dừng bước ở đây sao?" Sở Phong rất không cam tâm, bởi vì trong biển lửa này, rất có thể tồn tại một loại cơ duyên nào đó, hắn không muốn bỏ lỡ. "Ùng." Ngay khi Sở Phong lo lắng, một tầng khí diễm màu tím, lại đột nhiên từ thân hắn tỏa ra, bao quanh Sở Phong, ngăn cản những ngọn lửa đáng sợ. Là Tử Linh, nàng thấy Sở Phong chật vật, nên đã tự ý ra tay, giúp Sở Phong ngăn cản lửa. Mà khi luồng khí màu tím bao quanh Sở Phong, cái nhiệt độ cực nóng kia cũng giảm đi nhiều, nhưng nhìn sang Tử Linh, thì thấy mặt nàng tái nhợt, đầu đầy mồ hôi. "Tử Linh, dừng tay, ở nơi này, ngươi phải tự bảo vệ mình, tuyệt đối không được dùng sức để giúp ta cản lửa." Thấy vậy, Sở Phong vội ngăn lại. "Cô nương Tử Linh, Sở Phong nói đúng, biển lửa này rất sâu, đường còn dài, nếu cô nương muốn đi tiếp, tốt nhất vẫn là nên giữ sức, nếu Sở Phong không trụ được thì chỉ có thể rời đi, dù sao ở nơi này mà miễn cưỡng đi tiếp rất nguy hiểm." Khương Hằng Viễn cũng lên tiếng, thật ra với thực lực của ông, ông hoàn toàn có thể dùng lực giúp Sở Phong và những người khác cản lửa. Nhưng sở dĩ ông không làm vậy là vì ông biết, ngọn lửa này rất quỷ dị, càng vào sâu càng mạnh, ngay cả ông cũng không dám chắc có thể đi đến chỗ sâu nhất, nên tự nhiên sẽ không lãng phí sức lực để bảo vệ người khác. "Ha ha, Sở Phong, nhóc con ngươi bị coi thường rồi, mau để bản nữ vương ra ngoài, xem bản nữ vương đảm bảo ngươi đi đến chỗ sâu nhất." Đản Đản cười hì hì nói. Mà Sở Phong cũng không chậm trễ, vừa động ý nghĩ, liền mở cánh cổng giới linh, ngay khi cánh cổng vừa mở ra, một luồng khí đen ngòm đã ào ạt tuôn ra, trong nháy mắt bao bọc lấy Sở Phong. Luồng khí đen này không chỉ bao lấy Sở Phong, mà còn ngăn cản cả luồng khí tím của Tử Linh trước đó, chủ yếu nhất là, khi luồng khí đen này xuất hiện, Sở Phong vậy mà không hề cảm thấy hơi nóng từ ngọn lửa nữa. "Ha ha, không có ý tứ, chỉ cần có ta ở đây, thì đảm bảo Sở Phong sẽ không thua bất kỳ ai trong các ngươi." Lúc này, Đản Đản mặc chiếc váy lông vũ đen bước ra, nàng đầu tiên là khinh thường liếc nhìn Khương Hằng Viễn, rồi sau đó nhanh nhẹn đi về phía chỗ sâu của biển lửa, và nơi nàng đi qua, ngọn lửa kia vậy mà tự động nhường đường, như thể sợ hãi nàng. "Tu La giới linh?" Thấy Đản Đản, hai mắt Khương Hằng Viễn lóe lên, giật mình, lúc này ông mới ý vị sâu xa nhìn về phía Sở Phong, nói: "Sở Phong tiểu hữu quả nhiên lợi hại, lại có thể ký khế ước với Tu La Linh giới." "Tiền bối quá khen." Sở Phong cười nhạt, không nói thêm lời nào, mà tiếp tục tiến lên phía trước. Quả nhiên, ngọn lửa này thực sự quá quỷ dị, càng đi sâu vào càng hung hãn, cuối cùng lại còn như dã thú, không ngừng hóa thành hình thù hung ác tấn công, thậm chí còn phát ra những tiếng gào thét quỷ dị. Trong tình cảnh này, Cao hội phó là người đầu tiên không chịu đựng được, phải lui về, sau đó Tử Linh cũng không thể trụ được, và không lâu sau, ngay cả Trương Thiên Dực cũng không xong. Ngược lại Sở Phong được Đản Đản che chở, không có việc gì, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả Khương Hằng Viễn. Điều này khiến Khương Hằng Viễn không khỏi nhìn Sở Phong bằng con mắt khác, vì ông nhận ra Đản Đản rất mạnh, mặc dù giới linh này chỉ có tu vi Thiên Vũ nhị trọng, nhưng mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm trên người Đản Đản. Còn lý do vì sao ông phải nhìn nhận Sở Phong bằng con mắt khác mà không phải chỉ đơn giản nhìn Đản Đản, là vì Đản Đản là giới linh của Sở Phong, nói đơn giản thì, Đản Đản dù có mạnh hơn cũng phải phục tùng Sở Phong, nên điều này nói rõ Sở Phong mới thực sự lợi hại. "Ô a..." "Khụ khụ khụ khụ..." Khi Sở Phong và Khương Hằng Viễn đi vào chỗ sâu nhất của biển lửa, Khương Hằng Viễn đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bắt đầu một trận ho sặc sụa thê thảm. "Tiền bối, ngài không sao chứ?" Quay lại quan sát, Sở Phong không khỏi giật mình, kinh ngạc khi thấy khuôn mặt Khương Hằng Viễn rất cổ quái, toàn thân nóng rực, ngay cả khí tức cũng trở nên vô cùng bất ổn. "Sở Phong à, ta không ổn rồi, ngọn lửa này quá quỷ dị, lại vô tình xâm nhập vào cơ thể ta, ta không thể tiếp tục tiến lên, nếu không ta sẽ tự bạo mà chết dù không bị ngọn lửa này thiêu đốt." "Bây giờ, chỉ có ngươi là có thể tiếp tục khám phá biển lửa, nhưng tuyệt đối đừng miễn cưỡng, nếu khó có thể chịu đựng thì phải lập tức quay về." Khương Hằng Viễn vỗ vai Sở Phong, rồi ý vị sâu xa nhìn Đản Đản một chút, rồi quay đầu trở lại con đường cũ. "Hứ, tu vi thì được, đáng tiếc thể chất quá kém." Nhìn bóng lưng Khương Hằng Viễn, Đản Đản khinh bỉ bĩu môi, rồi tiếp tục tiến lên. Mà nhìn Đản Đản nghịch ngợm, kiêu ngạo, Sở Phong chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, Đản Đản rất lợi hại, lợi hại đến mức Sở Phong không thể đánh giá được. Đừng nhìn bây giờ nàng chỉ có tu vi Thiên Vũ nhị trọng, nhưng chiến lực của nàng, e rằng Khương Hằng Viễn, kẻ có tu vi Thiên Vũ thất trọng cũng không thể so sánh được. Đản Đản là một kẻ khủng bố như vậy, từ lúc ở dãy núi Bạch Hổ, Đản Đản đã mượn thân xác Sở Phong để nghiền ép Tử Linh, Sở Phong đã biết. Sau đó, Đản Đản mở đường, Sở Phong theo sau, cuối cùng cũng đã đi tới chỗ sâu nhất của biển lửa. Lúc này, lửa cháy ngợp trời xung quanh, không ngừng gầm thét, không chỉ biến thành thực thể tấn công Sở Phong và Đản Đản, mà còn ngăn cản tinh thần lực của Sở Phong, khiến hắn không phân biệt được phương hướng. Lần này, Sở Phong hoảng hốt, trong cái nơi lửa bao quanh này, không có tinh thần lực, chẳng khác nào một người mù, không khéo sẽ bị mắc kẹt ở đây cũng không chừng. "Đạp đạp đạp đạp..." Nhưng vào lúc này, tai Sở Phong bỗng giật giật, rồi ánh mắt sắc bén nhìn về một phía của biển lửa, vì hắn nghe được tiếng bước chân trong tiếng gầm rú. "Ô ngao!" Quả nhiên, không lâu sau khi Sở Phong nghe thấy tiếng bước chân kia, ngọn lửa gầm lên giận dữ, muốn lui tránh sang hai bên, tạo thành một con đường, và cuối con đường, một bóng dáng mặc áo bào đen đang chậm rãi đến. Đó là một lão giả, tóc đen của ông ta dài đến ngang hông, không gió mà bay, bá khí phi phàm. Điều đặc biệt nhất là đôi mắt già nua của ông ta, đừng nhìn khóe mắt có đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt ông lại vô cùng đáng sợ, như tử thần vậy. Ông chỉ nhìn Sở Phong một chút, Sở Phong đã không khỏi lùi lại vài bước, một Sở Phong xưa nay trầm ổn, lúc này vậy mà tim đập nhanh hơn, cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm chưa từng có. Là sát khí, sát khí cực kỳ mạnh mẽ, loại sát khí này không phải bẩm sinh, mà là sát khí có được từ việc giết vô số sinh linh. Nếu như nói mức độ sát khí của một người, có thể dùng số người đã giết để đánh giá, vậy số người lão giả này giết chết, tuyệt đối vượt qua vài chục triệu người. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận