Tu La Võ Thần

Chương 1742: Trở về Thanh Mộc Sơn

Chương 1742: Trở về Thanh Mộc Sơn
Sở Phong đã ý thức được sự nguy hiểm của Tà Thần kiếm và tru s·á·t b·út qua ánh mắt của Bách Lý Huyền Không, nhưng hắn không hỏi thêm, hắn biết Bách Lý Huyền Không nhất định sẽ cho hắn biết sự thật.
"Tà Thần kiếm, tru s·á·t b·út, đều rất nguy hiểm. Ta có thể sử dụng tru s·á·t b·út là phải dùng m·ệ·n·h đổi lấy, mỗi lần dùng sẽ giảm thọ mười năm. Trước đó tại Bái Nguyệt Vân thành, thật ra đó là lần thứ hai ta dùng nó." Bách Lý Huyền Không nói.
"Dùng một lần liền giảm thọ mười năm?" Nghe vậy, Sở Phong không khỏi k·i·n·h· ·h·ã·i. Dù tu võ giả sống lâu, cũng có giới hạn. Huống chi Bách Lý Huyền Không đã cao tuổi, còn bao nhiêu mười năm nữa?
"Tru s·á·t b·út nguy hiểm, nhưng còn nhìn thấy được. Tà Thần kiếm còn nguy hiểm hơn nhiều, nó nguy hiểm vì nó là binh khí phệ chủ."
"Những điều này không phải ta suy đoán, mà là ghi chép tại nơi cất giấu Tà Thần kiếm."
"Ngươi hỏi ta vì sao x·á·c định đó là Tà Thần kiếm trong truyền thuyết, cũng vì những chữ đó."
"Những chữ nào?" Sở Phong hỏi.
"Tà Thần kiếm, trấn Tà Thần, không phải t·h·i·ê·n phú tuyệt luân, không được dùng Tà Thần kiếm, bằng không sẽ bị phản phệ mà c·hết, hài cốt không còn." Bách Lý Huyền Không nói rõ ràng từng chữ.
Dù Sở Phong đã cảnh giác với sự nguy hiểm của Tà Thần kiếm, nghe vậy vẫn thấy lòng căng thẳng.
"Ta không d·ố·i ngươi, sư phụ ta khi sắp q·ua đ·ời đã thử chinh phục Tà Thần kiếm, nhưng bị nó phản phệ mà c·ết. Lúc đó dù ông ấy đã già yếu, vẫn là nhị phẩm Võ Đế." Bách Lý Huyền Không nói.
"Lợi h·ạ·i vậy sao?" Sở Phong càng ý thức được sự nguy hiểm của Tà Thần kiếm, nó khác biệt với nửa thành Đế binh thường, nếu không, nhị phẩm Võ Đế sao có thể bị phản phệ mà c·hết?
"Ta bảo ngươi chinh phục Tà Thần kiếm là đánh cược, ta cảm thấy chinh phục Tà Thần kiếm cần t·h·i·ê·n phú chứ không phải thực lực, chỉ ngươi làm được."
"Thực tế là ngươi không làm ta thất vọng, chỉ là ngươi vẫn không khống chế được nó." Bách Lý Huyền Không nói.
"Có lẽ vậy." Sở Phong cười khổ, hắn đã cảm nhận được sức mạnh của Tà Thần kiếm, biết nó cường đại, nhưng nỗi đ·a·u phản phệ thì khó lòng chịu đựng.
"Ngươi sẽ trách ta vì để ngươi mạo hiểm vậy chứ?" Bách Lý Huyền Không hỏi.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, tu võ càng vậy. Lão tổ tốt với ta, sao ta trách lão tổ."
"Chỉ là ta muốn thẳng thắn với lão tổ một việc." Sở Phong nói.
"Chuyện gì? Cứ nói." Bách Lý Huyền Không nói.
"Lão tổ biết Dược Nhi?" Sở Phong hỏi.
"Là Thương Minh hoa vương à? Biết chứ, nha đầu kia ngẫu hung t·à·n nhưng bản tính không x·ấ·u, không vô cớ ức h·iếp nhỏ yếu." Bách Lý Huyền Không nói, có thể thấy ấn tượng của ông với Dược Nhi không tệ.
Khó trách Dược Nhi nguy hiểm như vậy vẫn ở Thanh Mộc Sơn chờ đợi.
"Dược Nhi đang rất nguy hiểm, nàng bị vây trong di tích viễn cổ của Thanh Mộc Sơn, ta muốn đi cứu nàng." Sở Phong nói.
"Di tích viễn cổ? Tuy di tích viễn cổ hung hiểm, nhưng với bản lĩnh của nha đầu kia, không nhiều nơi có thể vây khốn nàng, nàng bị vây ở đâu?" Bách Lý Huyền Không hỏi.
"Trong bảo t·à·ng viễn cổ s·á·t sinh trận." Sở Phong nói.
"Cái gì? Nha đầu kia xông vào viễn cổ s·á·t sinh trận? Bảo t·à·ng? Nàng vào trong bảo t·à·ng rồi?"
"Không thể nào, viễn cổ s·á·t sinh trận ta còn không qua được, sao nàng qua được?" Bách Lý Huyền Không không tin. Ông từng xông qua viễn cổ s·á·t sinh trận nên biết rõ sự kinh khủng của trận p·h·áp này. Đã có bao nhiêu cường giả c·hôn v·ùi trong đó, đó là tuyệt địa.
"Lão tổ, ta không l·ừ·a người, sự tình là thế này..." Sở Phong kể lại mọi chuyện cho Bách Lý Huyền Không.
"Lại có chuyện này." Bách Lý Huyền Không giật mình, một lúc sau mới dần bình tĩnh, rồi cao hứng trêu chọc Sở Phong: "Ra là tiểu t·ử ngươi gia nhập Thanh Mộc Sơn là m·ưu đ·ồ làm loạn."
Sở Phong chỉ ngốc cười trước lời trêu chọc của Bách Lý Huyền Không, dù sao hắn vào Thanh Mộc Sơn là vì bảo t·à·ng.
"Nhưng có được bảo đồ đó là t·h·i·ê·n đại cơ duyên, xem ra ngươi được trời cao chiếu cố." Bách Lý Huyền Không nói.
"Lão tổ quá khen, chỉ là trùng hợp." Sở Phong nói.
"Trùng hợp? Ngươi không biết bao nhiêu người đã m·ất m·ạng vì muốn xông qua viễn cổ s·á·t sinh trận trong vài vạn năm qua đâu."
"Thôi vậy, dù là trùng hợp hay không, đó là tin tốt. Ta còn lo tìm kiếm tài nguyên tu luyện cho ngươi, không ngờ ngươi đã tự tìm được." Bách Lý Huyền Không nói.
"Lão tổ, vậy chúng ta về Thanh Mộc Sơn trước nhé?" Làm xong việc cần làm, Sở Phong nóng lòng về Thanh Mộc Sơn, không chỉ vì bảo t·à·ng mà còn vì lo lắng cho Dược Nhi.
"Cho Tây Môn Đế Tộc và Đông Phương Đế Tộc giáo huấn cũng tạm ổn rồi, có thể về." Bách Lý Huyền Không nói.
"Giáo huấn?" Sở Phong ngơ ngác, hắn ngủ say nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ha ha, sau này tiểu t·ử ngươi sẽ biết." Bách Lý Huyền Không cố ý nói mập mờ.
Thấy nụ cười thâm trầm đó, cộng thêm những lời trước đó của Bách Lý Huyền Không, Sở Phong đoán được phần nào. Mấy ngày hắn ngủ say, lão tổ của hắn chắc không rảnh rỗi, e là Tây Môn Đế Tộc và Đông Phương Đế Tộc đang sống không yên.
Sau đó Sở Phong và Bách Lý Huyền Không quay về Thanh Mộc Sơn.
Trên đường không nói chuyện...
Khi Sở Phong và Bách Lý Huyền Không đến Thanh Mộc Sơn thì đã là buổi trưa.
Thanh Mộc Sơn vẫn Xương Thịnh như trước, không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng bên ngoài Thanh Mộc Sơn lại có một đám người, đó là người của Tây Môn Đế Tộc.
Giờ phút này, người của Tây Môn Đế Tộc đang dựng một tấm bảng lớn dưới chân Thanh Mộc Sơn.
Trên bảng không chỉ có chân dung của Sở Phong mà còn có chân dung Bách Lý Huyền Không đội mũ rộng vành.
Đây là lệnh treo giải thưởng do bốn tộc liên thủ ban bố. Ai cung cấp thông tin có giá trị về Sở Phong hoặc Bách Lý Huyền Không sẽ nhận được một thanh nửa thành Đế binh và nhiều chí bảo quý hiếm.
Nếu ai giúp bốn tộc bắt được Sở Phong hoặc Bách Lý Huyền Không còn được mười thanh nửa thành Đế binh và nhiều dược vật giúp tăng tu vi. Giá trị của những dược vật này khiến cả Võ Đế cũng động lòng.
Không ai biết vì sao tứ đại đế tộc lại liên thủ, nhưng ai cũng biết họ đã chi rất nhiều để diệt trừ Sở Phong và Bách Lý Huyền Không.
Chưa nói đến mười thanh nửa thành Đế binh, chỉ những dược vật giúp tăng tu vi, đột p·h·á bình cảnh thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
"Quá đáng thật mà."
Thấy cái lệnh treo giải thưởng to lớn kia, Sở Phong rất tức giận.
Dọc đường hắn không thấy lệnh treo giải thưởng nào, chứng tỏ lệnh này mới ban bố gần đây.
Nhưng Thanh Mộc Lĩnh vực cách xa Đế Vương Lĩnh Vực như vậy mà lại bắt đầu phát lệnh treo giải thưởng trước, dựng lên còn bắt mắt như vậy, dán ngay dưới sơn môn Thanh Mộc Sơn, rõ ràng k·h·i· ·d·ễ Thanh Mộc Sơn.
Dù sao thì Sở Phong cũng là đệ t·ử Thanh Mộc Sơn.
"Đừng động khí, chúng ta nên mừng vì họ làm vậy, chứng tỏ họ rất sợ, rất sợ ngươi trưởng thành."
"Họ càng sợ, ta càng phải làm họ sợ hơn. Không chỉ làm họ sợ mà còn phải làm họ hối h·ậ·n, hối h·ậ·n vì đ·ị·c·h đối với ngươi." Lời của Bách Lý Huyền Không tuy bình tĩnh nhưng đôi mắt già nua của ông đã sớm đầy hàn mang.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận