Tu La Võ Thần

Chương 360: Nhìn không thấu

Chương 360: Nhìn không thấu
Sau khi trải qua việc Tử Linh mạnh mẽ kéo Sở Phong nhập bọn, cái việc nhỏ xen giữa này kết thúc, cuộc lịch luyện cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Hai đội ngũ chia hai ngả tiến lên, dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão đương gia, hướng về khu vực được gọi là tương đối an toàn. Đội ngũ của Sở Phong có không đến năm trăm nam nhân, chỉ có năm mươi nữ nhân. Ngoài vị trưởng lão đương gia phụ trách dẫn đường và Liễu Chí Tôn, tất cả nam nhân đều là người tham gia đại hội thông gia lần này.
Vì vậy, hình thành một cái tình thế bất lợi, đó là sói thì nhiều mà thịt thì ít, hơn nữa là sói rất nhiều mà thịt lại rất ít. Trong tình huống này, đám thanh niên tài tuấn từ khắp nơi bắt đầu dùng hết mọi khả năng để lấy lòng các vị mỹ nữ tài giỏi. Đặc biệt là Tử Linh, càng có vô số đàn ông mong muốn tiếp cận, chỉ có điều bất kỳ ai đến gần Tử Linh đều bị nàng lạnh lùng quát mắng đuổi đi. Ngay cả ba người có thư mời Chí Tôn là Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Diêu cũng không ngoại lệ.
Đối với tình huống này, trưởng lão đương gia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không dám can thiệp. Dù Tử Linh tránh xa người ngàn dặm, đi ngược lại mục đích của đại hội thông gia lần này. Nhưng chỉ cần nghĩ đến thân phận đặc thù của cô nương này và gia gia của nàng ở phía sau, người mạnh đến mức như quái vật mà ngay cả trang chủ cũng phải kiêng kỵ, thì trưởng lão đương gia cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng luôn có ngoại lệ, Sở Phong chính là một ngoại lệ. Đừng nhìn Tử Linh cách xa những người đàn ông khác ngàn dặm, nàng lại kéo Sở Phong ở bên cạnh mình, Sở Phong muốn đi cũng không được. Điều khiến người ta không thể chịu nổi nhất là sau một hồi vùng vẫy không có kết quả, Sở Phong lại trở nên không quy củ. Chẳng những bắt đầu làm quen với Tử Linh mà còn thỉnh thoảng chiếm tiện nghi của nàng. Điều này thực sự khiến người ta không thể nhìn nổi.
Chẳng phải sao, ba người Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Diêu, ba người tự nhận là thiên chi kiêu tử, cùng nhau đi đến trước mặt Sở Phong, chặn đường của Sở Phong và Tử Linh, chỉ vào Sở Phong, hung dữ nhắc nhở: "Tiểu tử, ngươi cho ta biết điều một chút, Tử Linh cô nương há để ngươi có thể chạm vào?"
Lúc này, Sở Phong đang tâm sự với Tử Linh, lập tức sầm mặt lại. Vừa định mở miệng chửi mắng thì còn chưa kịp thì Tử Linh bên cạnh đã lên tiếng:
"Chuyện của ta và Sở Phong, không cần các ngươi xen vào. Tất cả tránh ra cho ta, còn dám cản đường thì đừng trách ta không khách khí." Giọng Tử Linh ngọt ngào nhưng lại đầy bá khí, dường như nàng không hề coi ba người này vào mắt.
"Ta... chúng ta..." Giây phút này, Tống Thanh Phong ba người đầu tiên là ngơ ngác, sau đó sắc mặt lập tức trở nên tái mét, không biết nên làm thế nào. Vốn định ra mặt thay Tử Linh, ai ngờ lại bị người ta mắng cho một trận. Nhưng bọn họ hiện tại thật sự không có lý do để từ chối, cuối cùng đành phải xám xịt bỏ chạy trước mặt mọi người, quả thực là mất hết cả mặt mũi mà lại không có bất kỳ biện pháp nào.
"Hắc, còn nói ngươi không thích ta? Nếu không thích ta, sao ngươi lại giúp ta?" Sở Phong cười hắc hắc, vừa nói vừa vươn bàn tay tội ác, hướng đến bộ ngực đầy đặn của Tử Linh. Mặc dù không biết Tử Linh giữ mình bên cạnh nàng rốt cuộc chỉ là muốn biến Sở Phong thành đối tượng căm ghét của tất cả đàn ông, hay là thật sự muốn coi chừng Sở Phong, hoặc là có ý đồ khác. Nhưng Sở Phong nhân cơ hội này, phát động chiến thuật không ngại ngùng với Tử Linh, đó chính là quấn quýt lấy nàng đủ kiểu. Điều Sở Phong muốn làm là khiến Tử Linh tức giận, không còn chăm chú nhìn mình nữa, chỉ có như vậy Sở Phong mới có cơ hội thoát khỏi đội ngũ này. Bởi vì đội ngũ này, giờ phút này đã không an toàn. Sở Phong thật sự không biết, sau khi vị trưởng lão quản lý rời đi, mình sẽ rơi vào hiểm cảnh như thế nào. Đừng nói người khác thế nào, ngay cả Tử Linh nhìn không thấu này cũng là một mối đe dọa lớn, cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng rời đi.
Cảm thấy bàn tay tội ác đang vươn tới của Sở Phong, sắc mặt Tử Linh biến đổi, vội vàng tránh ra, đồng thời hung dữ trừng mắt Sở Phong nói: "Ngươi tốt nhất đừng tự mình đa tình, ta chỉ là không thích có người quấy rầy chuyện của ta, không phải là giúp ngươi."
"Giải thích, cứ tiếp tục giải thích đi, tốt nhất là giải thích để tất cả mọi người đều tin. Dù sao ta sẽ không tin, trong lòng ta rất rõ, chẳng biết từ lúc nào, ngươi đã yêu ta sâu sắc, lại không cách nào tự kiềm chế, nên mới dùng lý do ngớ ngẩn để giữ ta bên cạnh."
Sở Phong cười hề hề, một đôi mắt còn nhìn thẳng một cách quang minh chính đại, không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào hai ngọn núi ngạo nghễ của Tử Linh, thấy tim đập thình thịch, còn không khỏi lè lưỡi liếm môi một cái.
"Ngươi... ta chưa từng gặp người vô sỉ như ngươi, nếu không phải... Hừ!" Tử Linh bị Sở Phong làm cho tức giận đến nỗi trong mắt còn xuất hiện một chút lửa giận, thậm chí hiện lên một vòng sát khí. Bất quá luồng sát khí này chỉ là thoáng qua, nhưng lại rất nhanh bị nàng đè xuống. Cuối cùng, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nhanh chân đi thẳng về phía trước.
"Chậc chậc, ta ngược lại rất muốn xem, ngươi có thể chịu đựng ta được bao lâu." Sở Phong thì đắc ý cười, đuổi theo.
"Này, cô bé, đừng giận mà, nếu không ta kể chuyện cười cho ngươi nghe, chọc ngươi vui lên nhé?"
"Không nghe."
"Vậy nếu không, ngươi kể cho ta một cái, chọc ta vui lên?"
"Im miệng!"
Không thể không nói, Tử Linh và Sở Phong đã trở thành một khung cảnh kỳ lạ trong đội ngũ này. Mọi người đều cảm thấy Sở Phong như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nhưng thiên nga thay vào đó, lại khiến người ta nhìn không thấu. Nàng dù biểu hiện ra sự thiếu kiên nhẫn với Sở Phong, nhưng vẫn cứ nhất quyết không cho Sở Phong rời khỏi bên cạnh mình, giống như là tự tìm khổ vậy. Đối diện với Tử Linh thỉnh thoảng quát mắng Sở Phong một trận, rất nhiều người muốn xông lên phía trước, đá văng Sở Phong ra khỏi bên cạnh Tử Linh. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến kết cục của ba người Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Diêu thì cuối cùng bọn họ vẫn bỏ đi suy nghĩ đó.
"Đáng ghét, cái thằng nhãi Thanh Châu vắt mũi chưa sạch có gì tốt chứ, vậy mà có thể chiếm được sự yêu mến của Tử Linh cô nương." Tống Thanh Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn tán gái vô số, không ngờ hôm nay lại thua bởi một thằng nhãi quê mùa vắt mũi chưa sạch.
"Ai biết Tử Linh đó nghĩ cái gì, có lẽ đây là cái gọi là rùa nhìn trúng đậu xanh, vừa mắt thôi." Bạch Vân Phi nhếch miệng, cũng đầy chua xót.
"Theo ta thấy, Tử Linh cô nương cũng không phải là thích cái tên Sở Phong đó. Bọn họ hẳn là đã sớm quen biết, có khả năng giữa bọn họ có một bí mật không muốn cho ai biết." Lưu Tiêu Diêu suy đoán.
"Các ngươi không hiểu thì đừng nói linh tinh, Tử Linh làm sao có thể coi trọng hạng người như vậy?"
Ngay lúc này, một luồng khí tức lạnh băng tột độ đột nhiên từ phía sau ba người truyền đến, nhìn lại thì đó là Liễu Chí Tôn. Giờ phút này, khuôn mặt Liễu Chí Tôn khó đăm đăm, mắt mang hàn quang, dường như đang kìm nén một bụng tức giận. Mà điều chủ yếu là cả ba người bọn họ đều cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ người Liễu Chí Tôn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận