Tu La Võ Thần

Chương 613: Yêu vật

"Tiểu Ngư Nhi, sao ngươi lại thích ăn cá sống vậy, hay là để ta nướng cho ngươi nhé, cá nướng sẽ thơm hơn đó." Nhìn Tiểu Ngư Nhi đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ thành thục xử lý một con cá sống, Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
"Không ăn có ngon đâu mà không ăn." Nhưng mà khi nghe Sở Phong hỏi, Tiểu Ngư Nhi vội vàng lắc đầu, rồi giơ con cá sống đã được nàng làm sạch lên, nói: "Ăn như vậy mới ngon."
"A mộc." Nói xong, nàng liền há cái miệng nhỏ ra, bắt đầu ăn ngon lành, và lúc này Sở Phong phát hiện, cô bé này dù ăn cá sống nhưng trông không hề ghê rợn hay buồn nôn, ngược lại thấy vô cùng đáng yêu, thậm chí khiến người khác có chút thèm thuồng, bởi vì trông nàng ăn thật là ngon.
Nhưng lúc này, trong lòng Sở Phong lại nảy sinh một nghi vấn, Tiểu Ngư Nhi thích ăn đồ sống, lại có thể sống sót khi uống nước biển, liệu có thật sự liên quan đến con yêu vật đang tàn phá bừa bãi ở Vô Cực Huyết Hải này không?
"Lạc lạc lạc lạc rồi..."
Đúng lúc này, từ trung tâm khu vực Vô Cực Huyết Hải, đột nhiên vang lên âm thanh kỳ quái, quỷ dị, âm thanh kia giống như tiếng gỗ lung lay kẽo kẹt, lại giống như tiếng gầm gừ trầm thấp của một loài sinh vật nào đó, tóm lại âm thanh này nghe thoáng qua thì không sao, nhưng khi nghe kỹ thì sẽ khiến người ta rùng mình, toàn thân khó chịu.
"Ê a, ê a, đại quái vật lại ra rồi, lại đi bắt người ăn nữa rồi!!! "
"Đại ca ca, chúng ta mau đi xem đại quái vật ăn thịt người đi!" Nghe thấy âm thanh này, Tiểu Ngư Nhi lại phấn khích hô lên, ngay cả con cá sống trên tay cũng không ăn nữa.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói gì vậy, ngươi nói âm thanh này là do yêu vật kia phát ra sao?" Nghe những lời này, Sở Phong kinh hãi.
"Cái gì? Yêu vật? Là quái vật, quái vật ăn thịt người đó, mỗi lần nó xuất hiện đều phát ra loại âm thanh này, sau đó sẽ có rất nhiều người bị nó bắt đi."
Tiểu Ngư Nhi chớp đôi mắt to, cười hì hì nói. Đối với nàng, việc người bị ăn thịt dường như không phải là điều gì đáng sợ, mà ngược lại là một chuyện rất vui.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi ở đây đợi ta, không được đi lung tung, đặc biệt không được đi về phía con quái vật kia, nghe rõ chưa?" Thấy vậy, Sở Phong đứng dậy, nghiêm nghị nói với Tiểu Ngư Nhi.
"Y a y a, ngô ~~~" Mặt Tiểu Ngư Nhi từ vẻ phấn khích liền thay bằng vẻ ủ rũ, nhưng nàng không nói gì nhiều, ngược lại là co chân lại, ngồi khoanh tròn trên kết giới mà Sở Phong ngưng tụ, sau khi trừng mắt nhìn Sở Phong đầy oán trách thì liền há miệng nhỏ, tiếp tục gặm con cá sống kia.
Mặc dù Tiểu Ngư Nhi tỏ vẻ rất nghịch ngợm, nhưng hành động của nàng lại cho Sở Phong biết, nàng đã chọn nghe lời Sở Phong, ngoan ngoãn ở lại.
"Như vậy mới ngoan." Thấy Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn như vậy, Sở Phong mới hơi mỉm cười, sau đó thân hình nhảy lên, nhanh chóng lao về phía trung tâm Vô Cực Huyết Hải.
Sở Phong tới đây không phải là để mượn nước biển Vô Cực Huyết Hải tu luyện, bởi vì với Sở Phong mà nói, tài nguyên tu luyện ở mức độ này căn bản không có tác dụng gì.
Hắn đến đây là để tìm Thu Thủy Phất Yên, mà Thu Thủy Phất Yên lại đến đây để đuổi bắt yêu vật, cho nên ở nơi có yêu vật xuất hiện, tự nhiên sẽ dễ dàng tìm thấy Thu Thủy Phất Yên hơn.
Một đường chạy vội, Sở Phong rất nhanh đã lần nữa đến trung tâm Vô Cực Huyết Hải, có điều còn chưa đến gần, Sở Phong đã bị một màn ở xa làm cho kinh ngạc.
Trên mặt biển nơi trước đây hắn cùng tên bơ tiểu sinh và tên cuồng dã đại hán giao đấu, vậy mà xuất hiện một cơn lốc lớn xuyên qua trời đất, vị trí cơn lốc ở phía trước, đồng thời bao phủ một diện tích cực lớn.
Nơi bị bao phủ, không ai có thể trốn thoát, Sở Phong tận mắt chứng kiến, vô số người đang bị cơn lốc đó nuốt chửng, cuối cùng bị hút vào bên trong cái vòng xoáy siêu lớn trên mặt biển.
Thậm chí, trong số những người đang kêu la thảm thiết kia, Sở Phong còn nhìn thấy ba người quen thuộc, lại là tên bơ tiểu sinh, tên cuồng dã đại hán đã từng giao thủ với Sở Phong, ngay cả vị lão giả tam phẩm Võ Quân kia cũng ở đó.
Đối mặt với cơn lốc kinh khủng, lão giả tam phẩm Võ Quân cũng đã cố gắng chống lại, nhưng làm sao, cho dù là ông ta cũng không có chút sức chống cự nào, như những người khác, bị cuốn vào trong vòng xoáy kinh khủng kia.
"Thật là lợi hại, đây là yêu vật tung hoành ở đây sao? Rốt cuộc nó mạnh đến mức nào?!" Sở Phong đứng giữa không trung, kinh hãi không thôi, gan lớn như hắn, cũng không dám lại gần nữa.
Bởi vì uy thế của cơn lốc đó quá kinh khủng, khiến Sở Phong cảm thấy đừng nói là hắn, chỉ sợ người dưới ngũ phẩm Võ Quân đều không có khả năng chống lại cơn lốc này, chỉ cần đến gần là sẽ tùy tiện bị cuốn vào trong đó.
"Yêu vật đã hiện, vì sao Thu Thủy Phất Yên còn chưa xuất hiện, theo lý thì nàng hẳn là đã đến đây trước ta rồi mới phải." Ánh mắt Sở Phong, không chỉ chú ý đến cơn lốc kinh khủng, mà còn chú ý đến đám người, hắn đang tìm kiếm Thu Thủy Phất Yên.
"Oanh" Nhưng mà, ngay khi Sở Phong cẩn thận quan sát, cơn lốc đã bao phủ hải vực rộng hàng vạn mét kia vậy mà lại nhanh chóng bành trướng, với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, quét về bốn phương tám hướng.
"Không tốt." Lúc này, Sở Phong giật mình kinh hãi, không cần nghĩ ngợi liền quay đầu bỏ chạy, bởi vì hắn không muốn trở thành tài nguyên tu luyện cho con yêu vật đáng sợ kia.
"Ách a ~" Thế nhưng, tốc độ của cơn lốc thật sự quá nhanh, nhanh vượt xa tưởng tượng của Sở Phong, gần như trong khoảnh khắc Sở Phong quay đầu, một cơn sóng gió kinh thiên động địa liền ập tới, lúc này Sở Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, liền mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Sở Phong mới dần dần khôi phục ý thức, mà khi hắn mở đôi mắt nặng nề, ánh mắt lại lần nữa khôi phục, cho dù là hắn cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Giờ phút này, hắn vậy mà ở bên trong đáy biển, đồng thời khu vực nước biển này đã bị rút cạn, trở thành một khoảng đất trống bị nước biển bao phủ.
Trong khoảng đất trống, có mấy ngàn người, những người này đều là tu võ giả, thực lực yếu nhất cũng là Thiên Vũ cảnh, trong đó có ba người vẫn là Võ Quân, ba người này tự nhiên chính là ba người của Tru Tiên quần đảo.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị một loại cây rong đặc thù trói chặt tay chân, phần lớn mọi người đều đang trong trạng thái hôn mê, số ít người tỉnh lại, ai nấy đều mang vẻ bối rối, hoảng sợ không thôi, thậm chí bắt đầu kêu cứu ầm ĩ, còn có người bị dọa đến nức nở khóc lóc.
Bởi vì, dưới chân bọn họ, không phải là đá vụn hay đất bình thường, mà là bạch cốt, là vô số bạch cốt của các tu võ giả, đồng thời nhìn vào độ bóng của đống bạch cốt, cũng có thể thấy những người này khi còn sống, tu vi đều không yếu, đồng thời chết cũng không quá lâu.
Mà khi Sở Phong dùng tinh thần lực quan sát thì phát hiện những bộ bạch cốt này bản nguyên đã mất, đều bị người thôn phệ luyện hóa.
"Đáng ghét, lực lượng của ta vậy mà không có." Lúc này, Sở Phong vốn muốn tránh thoát cái cây rong đang trói chặt mình, nhưng lại phát hiện hắn không còn khả năng tránh thoát nữa.
Mà nhìn xung quanh, Sở Phong biết không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây hẳn là đều bị tước đoạt lực lượng, cẩn thận quan sát thì Sở Phong hiểu ra, nguyên lai không phải bọn họ mất tu vi, mà là khu vực này vốn rất đặc thù, cái khu vực bị nước biển bao phủ này đúng là một tòa đại trận, chính là đại trận này đã tước đoạt tu vi của bọn họ.
Lúc này, Sở Phong cảm thấy rất tệ, ngay cả chút sức lực tránh thoát khỏi cây rong cũng không có, chẳng phải là bọn họ đã thành cá nằm trên thớt rồi sao, chỉ còn cách để yêu vật kia tùy ý xâm lược sao?
"Lạc lạc lạc lạc khanh khách" Nhưng mà, đúng lúc đang lo lắng, cái âm thanh kinh khủng và đáng sợ kia lại từ nơi xa truyền đến, đồng thời càng lúc càng gần.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận