Tu La Võ Thần

Chương 4542: Không hoàn chỉnh khẩu quyết

Trong đám đông tụ tập từ khắp nơi, bắt đầu vang lên những tiếng thét sợ hãi, đồng thời cũng có những tiếng hò hét phấn khích. Kẻ gan nhỏ thì lập tức bỏ chạy, chỉ có những người gan dạ mới dám nán lại để quan sát. Sở dĩ trong đám đông lại có sự thay đổi như vậy là vì pho tượng Chiến thần kia, tựa như mang trong mình sinh mệnh vậy. Trông nó, không còn giống một pho tượng nữa, mà càng giống như vị chiến thần của Phong Bạo Cuồng Tộc kia sống lại và thức tỉnh. Thậm chí có người, có thể thấy được sát ý trong mắt pho tượng, một thứ sát ý khiến người ta rùng mình. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là ảo giác thôi, là do gió bão cuốn quanh tạo nên phản ứng đặc thù với pho tượng Chiến thần, từ đó khiến mọi người sinh ra ảo giác, cứ như pho tượng kia sống dậy vậy. “Quả không hổ là di tích do Phong Bạo Cuồng Tộc để lại.” “Khó trách có lời đồn, Thánh Quang nhất tộc muốn đem pho tượng Chiến thần này đi mà không có cách nào, bây giờ xem ra, pho tượng này quả thực có chỗ thần kỳ.” Đám người không ngừng kinh ngạc thán phục. Nhưng trong lúc mọi người kinh ngạc thán phục trước sự thần kỳ của pho tượng Chiến thần này, ánh mắt Sở Phong lại chỉ chăm chú nhìn vào phần miệng của pho tượng. Dưới sự gia trì của gió bão, mắt pho tượng Chiến thần đang biến đổi, cánh tay đang lay động, ngay cả ngón tay cũng đang khẽ di chuyển, tự nhiên mà miệng của nó cũng hơi mấp máy. Mặc dù đây đều là ảo giác, pho tượng kia trên thực tế không hề có chút thay đổi nào. Nhưng Sở Phong lại phát hiện ra huyền cơ từ ảo giác này. Miệng của pho tượng Chiến thần không phải là không có quy tắc mà khép mở, nó thật ra là đang nói gì đó. Thế là Sở Phong bắt đầu sử dụng Thiên Nhãn để quan sát, và khi hắn sử dụng Thiên Nhãn, vậy mà thật sự có thu hoạch. Hắn phát hiện ra khẩu quyết từ trong miệng pho tượng Chiến thần. Mặc dù không biết khẩu quyết này để làm gì, nhưng Sở Phong vẫn bắt đầu dụng tâm ghi nhớ. Ai ngờ, khẩu quyết còn chưa nói xong, thì gió bão quấn quanh pho tượng Chiến thần bắt đầu tiêu tan. Gió bão tan, pho tượng Chiến thần cũng trở lại bình thường, nhưng khẩu quyết kia, Sở Phong rõ ràng vẫn chưa ghi lại hoàn toàn. "Hiểu Hiểu, ngươi có biết khi nào thì dị tượng của pho tượng Chiến thần này mới tái hiện không?" Sở Phong hỏi Long Hiểu Hiểu. Tuy rằng không biết khẩu quyết kia để làm gì, nhưng Sở Phong vẫn cảm thấy nó không đơn giản, dù sao đây cũng là đồ vật của Phong Bạo Cuồng Tộc. Hắn rất muốn ghi lại hoàn chỉnh khẩu quyết, nhưng nếu dị tượng kia không xuất hiện, hiển nhiên hắn sẽ không có cơ hội. "Ta nghe nói, dị tượng này cực kỳ khó thấy, nhanh thì vài năm, lâu thì phải mấy trăm năm." "Lúc đầu ta chỉ muốn xem thử pho tượng Chiến thần này có hình dạng ra sao, không ngờ rằng, vừa đến đây chúng ta liền thấy dị tượng trong truyền thuyết." "Tiểu ân công, phải nói, chúng ta thật sự quá may mắn." Long Hiểu Hiểu rất vui vẻ nói. "Nếu là như vậy, vậy chúng ta xác thực rất may mắn." Sở Phong ngoài miệng thì cao hứng, nhưng thực tế trong lòng lại có chút thất vọng. Nếu thật sự như Long Hiểu Hiểu nói, dị tượng này phải lâu như vậy mới xuất hiện một lần, thì Sở Phong có lẽ sẽ không có cơ hội biết được khẩu quyết hoàn chỉnh kia. Đừng nói là mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, mà cho dù chỉ vài tháng thôi, Sở Phong cũng khó mà ở lại đây chờ đợi, dù sao Sở Phong còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Hắn không thể vì một khẩu quyết không biết có tác dụng gì, mà phí nhiều thời gian như vậy. "Vị tiểu hữu này, xin hỏi... Ngươi là Sở Phong của Sở thị thiên tộc sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh Sở Phong. Kỳ thật Sở Phong đã sớm để ý thấy, có người đang nhìn mình, nhưng Sở Phong lại không để ý tới. Đến khi người kia gọi mình, Sở Phong mới ý thức được, người này có vẻ như nhận ra mình. Thế là Sở Phong nhìn về phía người gọi mình kia. Người gọi Sở Phong, là một lão giả, nhưng Sở Phong có thể xác định, hắn không hề quen biết lão giả này. "Xin hỏi ngài là?" Sở Phong lễ phép hỏi lại. Nhưng khi Sở Phong nhìn về phía lão giả, thì lão giả lại rất vui mừng. "Thật là Sở Phong tiểu hữu ngươi sao." Lão giả trở nên hết sức kích động, ông ta dường như đã xác định thân phận của Sở Phong. Ngay sau đó, lão giả kia liền lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực. Và trên lệnh bài kia, rành rành viết bốn chữ lớn Vạn châu Cổ tộc. Vạn châu Cổ tộc, Sở Phong đương nhiên nhận ra, đó chính là gia tộc của mẹ Sở Linh Khê, Cổ Minh Diên. Vạn châu Cổ tộc, cũng là một trong những thế lực mạnh nhất trong Tổ Võ tinh vực, trừ Vô Danh nhất tộc và ba ngoài thành. Với mối quan hệ của Sở Phong với Sở Linh Khê và Cổ Minh Diên, cộng thêm thanh danh của Sở Phong ở Tổ Võ tinh vực, người của Vạn châu Cổ tộc nhận biết mình cũng là chuyện bình thường. “Nguyên lai là tiền bối của Vạn châu Cổ tộc.” Biết đối phương đến từ Vạn châu Cổ tộc, thái độ Sở Phong cũng trở nên thân mật hơn. "Đúng vậy, lão phu tên là Cổ Dương, là trưởng lão của Vạn châu Cổ tộc." Cổ Dương tự giới thiệu mình. “Thì ra là Cổ Dương tiền bối.” “Tiền bối, sao ngài lại đến đây?” "Chẳng lẽ nói, nha đầu Sở Linh Khê, cùng tiền bối Cổ Minh Uyên cũng đến sao?" Sở Phong vừa thấy người của Vạn châu Cổ tộc, ý nghĩ đầu tiên là bọn họ có thể đi cùng Sở Linh Khê đến. “Sở Phong tiểu hữu thật là thông minh, Linh Khê đúng là đến tham gia cuộc thi đấu tranh bá hậu bối mạnh nhất này, chúng ta đi theo nàng.” Cổ Dương nói. “Vậy Linh Khê cùng Cổ tiền bối bọn họ hiện ở đâu?” Nghe Sở Linh Khê thật sự đến, Sở Phong cũng vui mừng. Dù sao tính ra, từ sau lần Lệnh Hồ thiên tộc đến thảo phạt Sở thị thiên tộc, cũng chưa còn gặp lại Sở Linh Khê cùng Cổ Minh Diên. Bây giờ gặp nhau ở đây, tự nhiên muốn gặp một lần. Lần này không gặp, biết khi nào mới gặp lại. "Sở Phong tiểu hữu, ta sẽ dẫn đường cho ngươi." Cổ Dương vừa nói, liền bắt đầu dẫn đường cho Sở Phong. "Làm phiền tiền bối." Thấy thế, Sở Phong cũng đi theo Cổ Dương. Về phần Long Hiểu Hiểu và những người khác, tự nhiên cũng theo sau Sở Phong. Nhưng thấy nhiều người đi theo Sở Phong như vậy, Cổ Dương lại nhíu mày nhìn về phía Sở Phong. “Sở Phong tiểu hữu, đây đều là bằng hữu của ngươi sao?” Cổ Dương hỏi. “Đúng, bọn họ đều là bạn bè của ta.” “Cổ tiền bối, ngài có chuyện gì sao?” Từ ánh mắt Cổ Dương, Sở Phong nhận ra được, việc Cổ Dương hỏi như vậy dường như có điều gì đó. "Ờm..." "Nếu bọn họ đi theo thì dường như không tiện lắm." Cổ Dương có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra những lời này. Và khi Cổ Dương vừa dứt lời, lập tức khơi dậy cơn giận dữ của vài người, dù sao thân phận của bọn họ, khiến bọn họ rất tự phụ. Nói thật, nếu không phải Cổ Dương nhận ra Sở Phong, thì những người này căn bản cũng chẳng thèm nhìn Cổ Dương, Cổ Dương trong mắt họ chỉ là sâu kiến bình thường. "Không tiện?" "Ngươi biết chúng ta là ai không, mà dám nói chúng ta không tiện?" Không phải sao, trong đám tiểu bối thiên tài, có người đã bắt đầu bất mãn với Cổ Dương. "Im ngay, sao có thể vô lễ với Sở Phong công tử tiền bối như thế?" "Còn không mau mau xin lỗi vị tiền bối này?" Nhưng những tiếng vừa nói ra, liền bị Ân Đại Phấn giận dữ mắng, thì ra những người đối chất với Cổ Dương, là tiểu bối của Vân Không Tiên Tông. Sau khi bị Ân Đại Phấn mắng cho một trận, vị tiểu bối kia cũng ý thức được mình đã gây ra họa lớn, mặc dù có chút không phục, nhưng vẫn vội vàng xin lỗi Cổ Dương. “Không sao, không sao, thật ra là do lão phu không phải.” "Chỉ là, thật sự không tiện lắm." Cổ Dương vừa cười vừa nói. Có thể thấy, Cổ Dương này tính tình rất tốt, dù bị người khác đối chất, ông ta cũng không hề tức giận. "Mọi người, vậy các ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm các ngươi." Sở Phong nói với Long Hiểu Hiểu và những người khác. Đừng nhìn Long Hiểu Hiểu, Ân Đại Phấn và đám tiểu bối có thân phận siêu nhiên, nhưng hôm nay, đối với lời Sở Phong lại là nhất nhất nghe theo. Thế là, chỉ còn lại Sở Phong cùng Cổ Dương đồng hành. “Sở Phong tiểu hữu, gặp được ngươi thật sự là quá tốt.” “Ngươi nhất định phải khuyên nhủ Linh Khê nha đầu kia.” Trên đường đi, Cổ Dương bỗng nhiên nói với Sở Phong. "Khuyên nhủ? Tại sao phải khuyên nàng, Linh Khê làm sao?" Sở Phong vội vàng hỏi. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận