Tu La Võ Thần

Chương 580: Tốt nhất đãi ngộ

Chương 580: Đãi ngộ tốt nhất
"Vị thiếu hiệp kia, cảm ơn ngươi đã cứu ái nữ của ta, không biết thiếu hiệp tên gì?" Sau khi vợ chồng già rời đi, gia chủ Lý gia mặt mày hớn hở đánh giá Sở Phong, có thể thấy, hắn vô cùng cảm kích Sở Phong.
"Tại hạ Vô Tình!" Sở Phong chắp tay trả lời.
"Thì ra là Vô Tình thiếu hiệp, thiếu hiệp thật sự là thiên phú hơn người, tuổi còn trẻ đã là Thiên Vũ bát trọng, tin rằng ngươi bước vào Võ Quân cũng chẳng có gì khó." Gia chủ Lý gia quan sát tỉ mỉ Sở Phong một phen rồi hài lòng gật đầu, sau đó vỗ tay nói: "Người đâu!"
Lời này vừa dứt, từ một cánh cửa khác trong phòng khách, liền bước ra hai tỳ nữ trẻ tuổi, mỗi người bưng một chiếc đĩa tinh xảo, trên đĩa bày những chuỗi hạt châu lấp lánh ánh huỳnh quang, chính là Thiên Châu, khoảng một ngàn viên.
"Vô Tình thiếu hiệp, nhà ta Thiền Nhi có thể bảo toàn tính mạng đều nhờ vào ngươi, chút lòng thành không đáng là bao, xin Vô Tình thiếu hiệp nhất định phải nhận lấy." Gia chủ Lý gia nói.
"Gia chủ, ta đã nhận lời mời của đại tiểu thư, vì Lý gia làm việc, đại tiểu thư đã định sẵn thù lao tương ứng cho ta, mà thân là người Lý gia, bảo vệ đại tiểu thư là trách nhiệm, sao có thể nhận thêm tiền thưởng của gia chủ?" Sở Phong từ tốn từ chối.
"Vô Tình thiếu hiệp, ngươi thật sự là hiểu lẽ phải, đã vậy, thì chỗ Thiên Châu này, xem như là ta trả trước tiền thưởng cho ngươi." Gia chủ Lý gia vừa cười vừa nói.
Hắn đương nhiên biết, lúc Sở Phong cứu Lý Thiền còn chưa gia nhập Lý gia, nên khi ấy Sở Phong không có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ Lý Thiền, theo lý mà nói khoản thù lao ngoài định mức này, Sở Phong hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng Sở Phong lại từ chối như vậy, cho thấy Sở Phong không phải hạng người thấy tiền sáng mắt, trái lại còn có nguyên tắc của riêng mình, và gia chủ Lý gia rất thích điểm này ở Sở Phong, bởi vì người như vậy, thường có thể trọng dụng.
"Vô Tình, cha ta đã nói vậy rồi, ngươi cứ nhận đi." Lý Thiền cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Đã vậy, Vô Tình xin cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn gia chủ, cảm ơn đại tiểu thư." Thấy thế, Sở Phong cũng chỉ đành nhận lấy.
Một ngàn viên Thiên Châu, mặc dù đối với Sở Phong mà nói tác dụng cực kỳ nhỏ bé, nhưng bởi vì có câu “con muỗi tuy nhỏ vẫn là thịt”, huống chi một ngàn viên Thiên Châu, mà đây còn là thứ đối phương nhất quyết muốn cho hắn, nếu không nhận ngược lại thành ra Sở Phong không phải phép.
"Con yêu thú này tu vi không yếu, nhưng chắc chắn không phải yêu thú của dãy núi Lang Nha ta, sao nó có thể chạy đến dãy núi Lang Nha của ta, lại vô duyên vô cớ tấn công ngươi?" Sau khi thưởng cho Sở Phong, gia chủ Lý gia mới quan sát kỹ con yêu thú đang nằm bên cạnh Sở Phong.
"Thưa gia chủ, con yêu thú này, hẳn là bị giới linh sư cho ăn loại độc dược đặc thù, sau đó phong ấn linh trí làm mất đi bản tính, cho nên mới trở nên cuồng bạo khát máu như vậy."
"Bất quá, chỉ cần gia chủ cho ta một chút thời gian, ta sẽ có thể gỡ bỏ phong ấn, đến khi đó vì sao con yêu thú này lại xuất hiện ở dãy núi Lang Nha, sẽ giải quyết dễ dàng thôi." Sở Phong trả lời.
"Thì ra Vô Tình thiếu hiệp còn là một giới linh sư?" Nghe được lời này, gia chủ Lý gia không khỏi hai mắt sáng lên, dù sao giới linh sư không phải ai cũng làm được, trời sinh đã hơn người, ở đâu và lúc nào cũng được người tôn kính, khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.
"Vô Tình đúng là một giới linh sư." Sở Phong gật đầu.
"Tốt, tốt, Lý gia ta lần này xem như trong rủi có may, mời được Vô Tình thiếu hiệp, một nhân tài ưu tú như vậy."
"Có ai không, mau đi sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho Vô Tình thiếu hiệp, từ nay về sau Vô Tình thiếu hiệp, ở Lý gia ta được hưởng đãi ngộ của khách quý." Gia chủ Lý gia vui vẻ nói.
"Tuân mệnh!" Sau đó, dưới sự sắp xếp của một người hầu, Sở Phong dẫn theo con yêu thú kia rời khỏi phòng khách.
"Thiền Nhi à, hôm nay Mã thúc thúc của con lại tự mình đến tìm ta, nói chuyện về việc mở bảo vật dãy núi Lang Nha."
"Ông ấy nói đã chuẩn bị mọi thứ, thậm chí còn mời đến một vị giới linh sư áo bào tím, việc mở bảo vật tuyệt đối không có vấn đề, cho nên ta đã đáp ứng ông ta, mười ngày sau sẽ mở bảo vật." Sau khi Sở Phong rời đi, gia chủ Lý gia nói với Lý Thiền.
"Nếu cha đã đáp ứng, thì Thiền Nhi còn có biện pháp nào, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của cha thôi." Đổi lại trước kia, nghe được tin tức này, Lý Thiền nhất định sẽ nổi trận lôi đình, giận dữ không thôi.
Nhưng bây giờ chỉ hơi tỏ vẻ bực bội, nhưng căn bản không cùng cha lý luận, sở dĩ như thế, tự nhiên là vì Sở Phong đã khuyên nhủ nàng.
"Thiền Nhi, con cứ yên tâm, Lý gia ta và Mã gia, vốn là bạn tri kỷ, Mã thúc thúc của con và ta càng là huynh đệ chơi đùa từ nhỏ đến lớn."
"Cho nên Thiền Nhi à, con không cần lo lắng gì, cho dù lần này Mã gia bỏ ra nhiều công sức hơn trong việc mở bảo vật, nhưng Mã thúc thúc con, chắc chắn vẫn sẽ phân chia đều với Lý gia ta." Nhìn bộ dạng bực bội của Lý Thiền, gia chủ Lý gia cười trấn an, có thể thấy ông rất yêu thương con gái mình.
"Cha, trước kia những gì Thiền Nhi đã làm, cũng là vì Lý gia chúng ta, mong cha hiểu được tấm lòng của Thiền Nhi."
"Nhưng dù sao ngài là cha của con, đã quyết định như vậy, con gái chỉ có thể toàn lực ủng hộ ngài."
"Con đi triệu tập binh mã Lý gia, chuẩn bị cho việc mở bảo vật mười ngày sau." Lý Thiền nói.
"Haizz, Thiền Nhi, năng lực của con cha trước giờ không nghi ngờ, chỉ là hôn sự của con, mới là nỗi lo lắng của cha."
"Con nhìn xem năm nay con đã ba mươi lăm tuổi rồi, mà vẫn chưa chịu tìm người để gả, con sắp thành bà cô già rồi đó, cha thấy cái cậu tên Vô Tình kia không tệ, hay là…" Gia chủ Lý gia trên mặt lộ ra nụ cười tinh quái của người già.
"Cha, cha nói gì vậy?" Nghe được lời này, Lý Thiền lập tức trở nên căng thẳng.
"Đừng giả bộ nữa, nha đầu con nhìn cái tên Vô Tình đó ánh mắt khác lạ lắm, đã lớn như vậy rồi mà ta mới thấy con nhìn một người đàn ông như vậy đó, hai con tuổi tác cũng rất hợp, hay là ta giúp con nói chuyện với nó một chút nhé?" Gia chủ Lý gia tiếp tục cười nói.
"Cha, ngài tuyệt đối không được nói lung tung, bằng không, bằng không con sẽ giận cha đó." Lúc này, Lý Thiền càng thêm luống cuống, nhưng cùng lúc đó trên mặt cũng hiện lên một vệt hồng nhạt, sau đó liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng cha mình.
Sau khi rời phòng, Lý Thiền đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập mạnh, ánh mắt hoảng loạn, thấp giọng nói: "Cảm giác này là chuyện gì vậy, quen biết chưa đến một ngày, chẳng lẽ ta thật sự động lòng với hắn?"
Thực tế, Lý Thiền có loại cảm giác này rất bình thường, dù sao nàng cũng đã ít nhiều bị Thiên Nhãn của Sở Phong mê hoặc. Huống chi, dù không có công hiệu của Thiên Nhãn, với thực lực cùng thái độ của Sở Phong, cũng rất * .
Mà cuộc trò chuyện giữa gia chủ Lý gia và Lý Thiền, Sở Phong hoàn toàn không hề hay biết, dưới sự dẫn dắt của một người hầu, Sở Phong đến một trang viên rộng lớn và trang nhã.
Trong trang viên này, có không ít tu võ giả, không một ai là người Lý gia, toàn bộ đều là những cao thủ được Lý gia bỏ ra số tiền lớn mời đến, tu vi của bọn họ đều không yếu, đồng thời ít nhiều cũng có một chút tuyệt kỹ độc môn.
Người ở đây cũng có thể hưởng đãi ngộ của khách quý và sự ưu việt tại Lý gia, nhưng đãi ngộ cũng khác biệt, về phần tốt xấu cao thấp, thì là do thực lực và năng lực của bọn họ quyết định.
Nhưng sau khi Sở Phong đến, lại trực tiếp chiếm cứ cung điện xa hoa nhất, trang bị những người hầu tốt nhất, việc này thực sự đã thu hút không ít sự chú ý, từng ánh mắt khó chịu đã hướng về phía cung điện mà Sở Phong bước vào ngưng tụ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận