Tu La Võ Thần

Chương 4422: Năm cái cùng đi

"Ta thật xin lỗi, chị ta chưa từng kể với ta về ngươi, ta nghĩ chị ấy cũng không thể quen biết loại người như ngươi." Nếu như lúc trước, ánh mắt Ân Đại Phấn nhìn Sở Phong không đến mức khiến nàng ghét bỏ, thì giờ đây, nàng không chỉ đơn giản là ghét bỏ, nàng còn xem thường thân phận của Sở Phong. Khi Ân Đại Phấn nói ra lời này, một tràng cười vang lên từ những người của Ngu thị thiên tộc và Quần Yêu Thánh Điện. Bọn họ vốn đã xem thường Sở Phong, và hành động vừa rồi của Sở Phong trong mắt họ chẳng khác nào một trò cười. Chứng kiến cảnh tượng này, Long Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
"Sao lại thế? Sao chị ngươi lại không thể biết hắn?"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng tỷ muội các ngươi tài giỏi hơn người sao?"
Long Hiểu Hiểu bực bội chất vấn Ân Đại Phấn.
"Người Long thị, ai cũng bất lịch sự như ngươi vậy sao?"
"Ta chỉ nói tỷ tỷ ta không thể quen hắn, ta nói thật, có gì không được?"
Ân Đại Phấn bực tức nói, nàng chẳng hề sợ Long Hiểu Hiểu.
"Ân sư muội."
Đúng lúc này, tên nam tử của Vân Không Tiên Tông đứng dậy, kéo Ân Đại Phấn ra sau lưng, ra hiệu nàng không cần nói thêm gì nữa. Sau đó, hắn cười nói với Long Hiểu Hiểu:
"Vị cô nương này, nếu ta đoán không sai, cô hẳn là công chúa của Long thị, tại hạ là Phó Phi Dược, đệ tử của Vân Không Tiên Tông."
"Ngươi là sư huynh của hắn?"
Long Hiểu Hiểu hỏi.
"Vâng."
Phó Phi Dược nói.
"Quản tốt sư muội ngươi, bảo nàng ngậm miệng lại, nếu nàng còn dám ăn nói lỗ mãng với ân công của ta, ta sẽ xé miệng hắn."
Long Hiểu Hiểu nói.
"Xé miệng sư muội ta?"
Nghe lời này, Phó Phi Dược nhếch mép, lộ ra nụ cười mỉa mai.
"Cô nương, ta nói chuyện phải trái với cô, cô không hiểu sao?"
"Ta ăn nói tử tế với cô là vì ta hiểu lễ nghĩa, không có nghĩa là ta sợ Long thị các ngươi."
"Giờ cô lập tức xin lỗi sư muội ta, nếu không... đừng trách ta không khách khí."
Trong khi nói, y phục Phó Phi Dược rung lên, uy áp từ trong cơ thể hắn phóng thích ra ngoài. Hắn cũng là một vị lục phẩm Chí Tôn, giống như Long Hiểu Hiểu.
"Xin lỗi?"
"Vậy ngươi nên hỏi trước thanh kiếm này trong tay ta."
Long Hiểu Hiểu vừa nói vừa giơ tay, bàn tay đã nâng lên nửa thanh tôn binh. Tư thế của nàng là đang định xuất thủ.
"Vị cô nương này, vì một người xấu xí như thế mà cô muốn đối đầu với cả thiên tài của Ngu thị thiên tộc và Vân Không Tiên Tông sao?"
"Rốt cuộc hắn có điểm gì tốt mà cô lại che chở đến vậy?"
Nam tử gầy gò của Quần Yêu Thánh Điện hỏi. Hắn rất khó hiểu, một mỹ nữ như Long Hiểu Hiểu sao lại phải bảo vệ Sở Phong.
"Đúng vậy, cô không nhìn xem đức hạnh của hắn đi, mắt hắn cứ dán vào cô nương của Vân Không Tiên Tông kia."
"Chẳng lẽ cô không thấy vừa rồi hắn nhào tới Ân Đại Phấn kia sao?"
"Thấy người ta cự tuyệt thì hắn kiếm cớ nói quen chị gái người ta, kết quả chị người ta không hề biết hắn."
"Người này đơn giản chỉ là một tên háo sắc, căn bản không đáng để cô bảo vệ hắn."
Nam tử to con của Quần Yêu Thánh Điện nói tiếp. Trong lời hắn không chỉ vũ nhục Sở Phong, mà còn thể hiện rõ sự ghen ghét. Hắn ghen ghét việc một kẻ xấu xí như Sở Phong lại có được sự ủng hộ của Long Hiểu Hiểu. Không chỉ có hắn, hai tên nam tử của Ngu thị thiên tộc cùng Phó Phi Dược của Vân Không Tiên Tông cũng không ngừng trách cứ Sở Phong và Long Hiểu Hiểu. Đương nhiên, phần lớn bọn họ chỉ trích nhắm vào nhân phẩm của Sở Phong. Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Long Hiểu Hiểu, đều tràn đầy ác ý với Sở Phong. Dù Sở Phong chưa từng nói lời gì đắc tội bọn họ, trước đó cũng không hề quen biết nhau. Nhưng Sở Phong giờ đây thực sự đã trở thành cái gai trong mắt mọi người. Nhất là sau khi Sở Phong nói mình đến từ Tổ Võ tinh vực, Sở thị thiên tộc, ác ý kia càng thể hiện rõ ràng. Nếu trước đây chỉ là khinh ghét thì giờ đã là vũ nhục. Chỉ vì vẻ ngoài xấu xí của Sở Phong, chỉ vì xuất thân thấp hèn, Sở Phong đã trở thành cái đinh trong mắt đám thiên tài đến từ các thế lực lớn mạnh.
"Các ngươi! ! !"
Long Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng vì giận, nàng muốn trực tiếp ra tay. Tư thế này của nàng, chính là muốn dạy dỗ một lượt sáu kẻ này của Ngu thị thiên tộc, Quần Yêu Thánh Điện và Vân Không Tiên Tông.
"Ba!"
Nhưng đúng lúc đó, có một bàn tay nắm lấy cổ tay đang nắm chặt nửa thành tôn binh của Long Hiểu Hiểu. Đó là Sở Phong.
"Hiểu Hiểu công chúa, ngươi không cần so đo với bọn chúng."
Sở Phong nói.
"Tiểu ân công, nhưng mà bọn họ..."
Long Hiểu Hiểu không cam lòng.
"Nghe lời."
Sở Phong vừa cười vừa nói. Nghe hắn nói vậy, Long Hiểu Hiểu đầu tiên là ngẩn người, sau đó liên tục gật đầu.
"Dạ, nghe tiểu ân công."
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang phồng mang giận dữ, bỗng nở một nụ cười ngọt ngào. Quan trọng nhất là, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao của nàng, khi nhìn Sở Phong lại tràn đầy dịu dàng. Sự đối lập với thái độ mạnh mẽ khi đối đãi với người ngoài thật sự quá rõ ràng. Cảnh tượng này, đừng nói người của Ngu thị thiên tộc, Quần Yêu Thánh Điện hay các nam đệ tử Vân Không Tiên Tông. Ngay cả Ân Đại Phấn cũng kinh ngạc đến ngây người. Không quan tâm nàng có thích hay không Long Hiểu Hiểu, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận nhan sắc mỹ mạo của Long Hiểu Hiểu. Về phần Sở Phong, xấu xí đến cực điểm, nói là quái vật cũng không quá. Nàng thật không tài nào hiểu nổi, một người con gái xinh đẹp, tài năng lại xuất thân cao quý như Long Hiểu Hiểu, vì sao lại xem trọng kẻ xuất thân thấp hèn quái dị như thế.
"Này, ngươi đã cho cô nương này uống cái thuốc mê gì vậy, mà để nàng ta cứ si mê ngươi như thế?"
"Đúng vậy, mau nói, cái tên thấp hèn như ngươi, rốt cuộc đã làm gì cô ấy?"
Tiểu bối của Ngu thị thiên tộc và Quần Yêu Thánh Điện đều nhao nhao hỏi Sở Phong.
"Tò mò lắm sao, đây chính là mị lực đàn ông."
"Chỉ là, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa."
Sở Phong lần lượt chỉ vào hai nam tử của Ngu thị thiên tộc, hai nam tử của Quần Yêu Thánh Điện và Phó Phi Dược của Vân Không Tiên Tông. Rồi mới nói:
"Những người như các ngươi, vĩnh viễn không có mị lực đàn ông như ta được."
"Đánh rắm, mày vừa mới nói cái gì?"
"Đồ vật xấu xí thấp hèn như ngươi, ngươi biết chúng ta là ai không, mà dám nói chúng ta không có mị lực đàn ông?"
Lời này của Sở Phong vừa thốt ra, lập tức khiến năm nam tử kia tức giận đến tím mặt. Bọn hắn vốn xem thường Sở Phong, cảm thấy Sở Phong là loại rác rưởi hèn mọn. Thậm chí bọn họ còn thấy việc Sở Phong cùng hít thở chung bầu trời với mình cũng là sự sỉ nhục. Nếu không có Long Hiểu Hiểu che chở, bọn họ đã sớm một chưởng đánh cho Sở Phong tan xương nát thịt. Tuyệt đối không ngờ rằng, Sở Phong trong mắt họ chỉ là một tên rác rưởi, mà dám nói với bọn họ những lời như vậy.
"Sao nào, nói trúng chỗ đau nên tức giận rồi?"
"Thật ra ta còn muốn nói, các ngươi không chỉ không có mị lực đàn ông, mà còn lãng phí tài nguyên gia tộc cung cấp cho các ngươi, mấy phế vật như các ngươi căn bản không xứng tham gia Nguyện Thần Cung lịch luyện này."
Sở Phong lại nói.
"Ngươi tìm chết! ! !"
Đột nhiên, một chém đánh xuống, là Ngu Hồng, nam tử Ngu thị thiên tộc. Hắn trực tiếp ra tay với Sở Phong. Đòn đánh chém này không chỉ làm nứt toác mặt đất, mà đến không gian cũng bị chém rách. Một kích này của hắn không hề nương tay, dường như muốn lấy mạng Sở Phong. Nhưng Long Hiểu Hiểu đã sớm đề phòng, chỉ thấy bàn tay nàng nâng lên, một chưởng đánh ra.
"Ngao ô!"
Tiếng long ngâm tàn phá, một con Kim Long bay lượn ra, triệt tiêu hết kiếm khí.
"Phế vật, có bản lĩnh đừng trốn sau lưng nữ nhân."
Ngu Hồng chỉ vào Sở Phong tức giận quát.
"Muốn giao đấu với ân công của ta, ngươi chưa xứng, có bản lĩnh ngươi trước..."
Long Hiểu Hiểu còn chưa dứt lời thì tay của Sở Phong đã đặt lên vai nàng.
"Nha đầu, chẳng phải đã bảo ngươi đừng để ý đến bọn họ sao?"
Sở Phong nói.
"Tiểu ân công, nhưng là..."
Long Hiểu Hiểu không cam lòng, nhưng Sở Phong đã bảo nàng đừng ra tay, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.
"Nha đầu, đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, ngươi vẫn là đừng để ý."
"Gã phế vật này cứ giao cho ta xử lý đi."
Sở Phong nói.
"Cái tên phế vật đó vừa nói cái gì? Hắn nói hắn muốn xử lý ta sao?"
"Ta không nghe lầm chứ?"
Nghe Sở Phong nói xong, Ngu Hồng cười khẩy một tiếng, trong nụ cười đều là ý trào phúng, hắn cảm thấy Sở Phong căn bản không dám giao đấu với hắn. Về phần Sở Phong thì sau khi vỗ vỗ vai Long Hiểu Hiểu thì đã ngự không bay lên. Hành động này của Sở Phong càng khiến những thiên tài ở đây cảm thấy bất ngờ. Bởi vì tư thế này của Sở Phong không giống đang đùa, mà hắn thực sự dự định tiếp nhận thử thách của Ngu Hồng? Bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ Sở Phong lại có gan tiếp nhận thách đấu của Ngu Hồng. Một kẻ đến từ một Tinh Vực bỏ đi, từ một gia tộc hèn mọn, dựa vào đâu mà dám thách đấu vị thiên tài mạnh nhất thiên tộc như hắn?
Không ai nghĩ được, khi mọi người còn đang kinh ngạc, cảm thấy khó tin, Sở Phong đang đứng trên không lại lên tiếng lần nữa.
"Đừng lãng phí thời gian."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi."
Sau khi lần lượt chỉ vào Ngu Hồng, Ngu Dẫn, Phó Phi Dược và hai thiên tài của Quần Yêu Thánh Điện, Sở Phong nói tiếp:
"Năm người các ngươi, cùng lên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận