Tu La Võ Thần

Chương 386: Tu La Quỷ Phủ

"Không nói trước, không phải ai cũng có thể nhận ra ta là Thiên Tứ thần thể." "Hơn nữa, sức mạnh của ta cũng có thể ẩn giấu." Tử Linh khẽ cười, ánh lửa tím nháy mắt co lại, rồi chân nhẹ nhàng chạm đất, chỉ nghe tiếng "vút", Tử Linh đã từ trong kết giới trong suốt chạy ra, tốc độ kinh hoàng đó, so với Sở Phong thi triển Long Du Cửu Thiên cũng không kém chút nào. "Nghĩa phụ, ta đến cứu người." Tử Linh lao vào điện, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng, tựa như sấm, vọng khắp cả điện. "Cái này, ở đâu chui ra con bé này?" Cảnh tượng bất ngờ khiến bốn đại yêu vương giật mình, bởi vì bọn chúng phát hiện, Tử Linh lại từ trong vách tường nhảy ra, bức tường đó bọn chúng cực hiểu rõ, là kỳ vật không thể phá, sao có thể có người xuyên qua từ trong vách tường như vậy? "Tử Linh không được qua đây, đại trận này không phải ngươi chống đỡ được, mau trốn." Thấy Tử Linh, Tần Lôi mặt biến sắc, vội hô lớn, cho thấy hắn rất quan tâm Tử Linh. "Nghĩa phụ đừng sợ, ta có bảo vật gia gia ta tặng, có thể phá giải mọi trận pháp, tru sát vạn yêu ma, đạo trận pháp này, trước mặt bảo vật của ta, căn bản không đáng nhắc tới." Tử Linh cười ngọt ngào, lấy từ trong túi càn khôn ra một món bảo vật phát sáng rực rỡ. Bảo vật này được Tử Linh nắm trong tay, không thấy rõ là gì, nhưng nó phát ra ánh sáng màu lục đậm, cực kỳ lấp lánh, bao phủ gần như mọi vật trong vòng trăm thước. Tử Linh giơ nó lên cao, trông thần thánh vô cùng, rồi không ngoảnh lại liền chạy về phía Tần Lôi và những người khác, vẻ tự tin tràn đầy, như thể món đồ trong tay cô thực sự có thể cứu được Tần Lôi vậy. "Không ổn, mau bắt con bé đó." Thấy cảnh này, đôi mắt đỏ ngầu của bốn đại yêu vương lập tức trợn tròn, cùng lúc xuất phát, lao về phía Tử Linh, đồng thời phát tán khí tức mạnh mẽ, muốn bao phủ, ngăn cản Tử Linh. Nhưng làm sao, uy áp của bọn chúng tuy mạnh, lại không thể nào áp chế Tử Linh lúc này, Tử Linh đã thi triển sức mạnh thần thể, thực sự có một loại khí thế khác thường, uy áp thông thường, căn bản không thể áp chế cô. "Hừ, bốn lão yêu quái, các ngươi còn dám tới gần, đừng trách ta dùng bảo vật này tru sát các ngươi." Tử Linh chuyển mình, chạy về phía bên kia của điện. "Con nhóc thối, bản vương không nuốt sống ngươi không được." Bốn đại yêu vương hoàn toàn bị Tử Linh kiềm chế, từ bốn phía, bao vây tấn công Tử Linh. "Tử Linh nha đầu này, đúng là có một bộ, tiếp theo nên ta ra tay." Thấy Tử Linh đã thành công dẫn dụ bốn đại yêu vương đi, Sở Phong vui mừng, ý niệm chuyển động, tiểu long xanh xuất hiện dưới hông, rồi ánh sáng lóe lên, Sở Phong lao nhanh lên, đến thẳng bệ đá kia. "Không ổn, còn có một tên nữa." Nhưng khi Sở Phong vừa vào điện, bốn đại yêu vương đã cảm nhận được khí tức của Sở Phong, hai tên trong số đó muốn lao về phía Sở Phong. "Bốn lão quái vật, hôm nay bản cô nương sẽ thu các ngươi, nhận lấy cái chết." Thấy vậy, Tử Linh nhanh trí, cầm bảo vật phát sáng kia trong tay, với tốc độ nhanh như điện, ném về phía giữa bốn đại yêu vương. "Cẩn thận." Tử Linh vừa hô, khiến bốn đại yêu vương rùng mình, rồi cùng nhau xuất thủ, oanh kích vào vật thể phát sáng đó. Nhưng chưa chờ đến khi bốn người công kích tới, vật thể đó không chịu được khí tức do công kích của bốn người tán phát, bị ép vỡ tan, hóa thành đầy trời ánh sáng lục sắc, bay lả tả. "Cái này căn bản không phải bảo vật gì?" Lúc này, bốn đại yêu vương bừng tỉnh, bởi vì trong ánh hào quang xanh lục đó, bọn chúng không cảm nhận chút uy hiếp nào, sao lại là bảo vật tru sát vạn vật gì, đơn giản là một món đồ bỏ. "Bốn tên ngốc, thấy các ngươi sợ chưa, đó chỉ là một viên dạ minh châu bình thường." Nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt bốn đại yêu vương, Tử Linh thích thú cười nghiêng ngả. "Con nha đầu chết tiệt kia, ta muốn khiến ngươi sống không bằng chết." Biết mình bị đùa giỡn, hai yêu vương trong đó lao về phía đài cao, hai tên còn lại lại tấn công Tử Linh. "Sở Phong, tiếp theo nhờ vào ngươi." Tử Linh hướng đài cao hô lớn, thân thể mềm mại nhảy lên, hóa thành một đạo lưu quang bay đi, vừa chạy vừa hô: "Đến đây, đuổi theo bản cô nương, đuổi kịp có thưởng." Cùng lúc đó, Sở Phong đã sớm tới trên đài cao, lúc này, Sở Phong vô cùng kích động, bởi vì hắn phát hiện, trên đài cao đó, có đầy những phù chú đặc biệt, những phù chú này tạo thành một đại trận, vô cùng xinh đẹp. Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Sở Phong lúc này, không phải đại trận phù quang kia, mà là vật thể ở trung tâm đại trận. Ở đó, vậy mà cắm một cây búa lớn, cây búa này dài chừng hai mét, vốn có vẻ đen kịt, nhưng khi ánh sáng chiếu vào, lại có thể phát hiện, trên thân búa màu đen đó, nổi lên ánh sáng đỏ như máu, tựa như màu đen đó không phải đen đơn thuần, mà là tích lũy vô số máu ngưng tụ thành vậy. Hình dạng của búa này cũng rất bá khí, chính diện là lưỡi búa lớn tiêu chuẩn, vô cùng sắc bén, có thể chém gãy bất kỳ thứ gì, cho dù là một con voi lớn, búa này cũng có thể tùy ý chém rụng đầu nó. Mà bên cạnh búa, là một cái móc câu hình bán nguyệt, nó giống như một thanh đại đao, có thể đạt được hiệu quả như búa, nhưng nó lại giống cái móc hơn, có thể móc ra lục phủ ngũ tạng của người. Cây đại phủ này, đơn giản là một vũ khí giết chóc, Sở Phong cũng cẩn thận phát hiện, ở giữa cây đại phủ còn có bốn chữ lớn "Tu La Quỷ Phủ". "Tốt, một thanh Tu La Quỷ Phủ, ngươi là của ta." Sở Phong tới trước búa, giơ tay túm lấy, nắm chặt Tu La Quỷ Phủ, nhưng khi Sở Phong dùng sức muốn nhấc Tu La Quỷ Phủ từ trong đại trận ra, thì không khỏi biến sắc. Bởi vì Sở Phong kinh ngạc phát hiện, hắn vậy mà không nhấc nổi cây Tu La Quỷ Phủ, Tu La Quỷ Phủ như dính liền với bệ đá, căn bản không thể lay chuyển. "Ha ha ha, tiểu quỷ vô tri, ngươi cho rằng mình có thể nhấc được Tu La Quỷ Phủ sao?" Đúng lúc này, sau lưng Sở Phong đột nhiên vang lên một tràng cười châm biếm, quay đầu lại, Xà Độc Vương đang đứng sau lưng Sở Phong, chậm rãi tới gần, đồng thời phát ra uy áp, phong bế đường lui trước mặt Sở Phong. "Vút." Cùng lúc đó, Bọ Cạp Vương cũng đã đến một chỗ khác trên bệ đá, phong bế đường lui sau lưng Sở Phong, vừa bước đến gần Sở Phong, vừa nói: "Tu La Quỷ Phủ này, đã cắm ở đây mấy trăm năm, ngay cả sư phụ ta và yêu vương năm xưa cũng không nhấc ra được, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể nhấc nó lên, trở thành chủ nhân của nó?" "Thật là ngây thơ, thật buồn cười, ha ha ha..."(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận