Tu La Võ Thần

Chương 4491: Như thế nào thiên phú

Chương 4491: Thế nào là thiên phú Tên thanh niên kia cũng nhận ra có điều không ổn. Mặc dù chiến lực của hắn trên Sở Phong, nhưng công kích của Sở Phong rất xảo quyệt, luôn đánh vào những chỗ hắn không ngờ tới. Trừ phi dùng võ kỹ hoặc kỹ pháp khác, nếu không tiếp tục, hắn nhất định sẽ bại. Nhưng nếu dùng kỹ pháp khác thì hắn lại cảm thấy như mình đã thua, mặt mũi khó mà chấp nhận. Vì vậy, lúc này hắn không biết phải làm thế nào cho phải, đã rơi vào thế bị động.
Vừa lúc hắn đang ngẩn người thì kiếm gỗ trong tay Sở Phong quét ngang về phía cổ hắn. Tốc độ cực nhanh, lực đạo mười phần! Thấy không ổn, thanh niên vội vàng lùi lại phía sau. Ai ngờ, kiếm gỗ của Sở Phong đột nhiên đổi hướng, quét về phía cổ tay thanh niên.
"Hỏng bét."
Thấy tình thế này, thanh niên thầm kêu không ổn. Hắn phát hiện mình bị lừa rồi, Sở Phong chỉ giả vờ tấn công vào cổ hắn, nhưng thực tế nhắm vào cổ tay. Lúc hắn phản ứng lại thì đã muộn.
"Ba!"
Kiếm gỗ của Sở Phong đánh trúng cổ tay thanh niên, lực đạo quá mạnh khiến bàn tay hắn mất lực, kiếm gỗ trong tay cũng bay ra ngoài.
Thừa thắng xông lên, Sở Phong tiếp tục vung kiếm gỗ đâm thẳng vào đan điền của thanh niên. Thấy không thể tránh được, thanh niên vội vàng tăng tu vi, trong nháy mắt đã khôi phục tới cảnh giới Võ Tôn.
Nhưng ngay khi tu vi vừa khôi phục thì công kích của Sở Phong cũng đã tới.
Nhưng Sở Phong lại dừng lại. Thì ra Sở Phong không hề định đâm vào đan điền của thanh niên, mà là kịp thời thu tay lại.
"Huynh đài, đa tạ." Sở Phong lập tức cho kiếm gỗ tan biến, đồng thời chắp tay với hắn.
Nhưng sắc mặt thanh niên lại trở nên vô cùng khó coi. Hắn không thể nào chấp nhận được chuyện mình thua Sở Phong.
"Khụ khụ."
"Đừng có thua không nổi, làm mất mặt lão phu." Vị lão giả kia lên tiếng nói.
Thấy thế, thanh niên kia cũng không làm khó Sở Phong, mà nhìn Sở Phong nói: "Là ta khinh địch, coi như ngươi thắng."
"Bất quá, ta là áp chế tu vi, chỉ là chơi đùa với ngươi."
"Nếu thật sự giao thủ với ngươi, ngươi đến cơ hội ra tay cũng không có, ta có thể khiến ngươi hồn phi phách tán."
Thanh niên nói với Sở Phong.
"Huynh đài nói phải, hôm nay là ta chiếm tiện nghi." Sở Phong vừa cười vừa nói.
Đúng là người ta đã đưa tay ra cười tươi, Sở Phong lại nói vậy thì thanh niên kia cũng không thể nói gì hơn, chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.
"Tiền bối, nếu không có chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ." Sở Phong lại chắp tay nói với lão giả kia, nói xong câu này liền chuẩn bị rời đi.
"Ai, chờ một chút, cái này ngươi không muốn nữa sao?" Lão giả đang nói thì bàn tay tóm lấy, viên hạt châu hấp thụ năng lượng thiên địa đã rơi vào tay hắn.
"Tiền bối, thật sự định cho ta sao?" Sở Phong không phải là không muốn, chỉ là không dám muốn.
"Đương nhiên, bất quá có một điều kiện, ngươi cần phải thông qua khảo nghiệm của lão phu thì lão phu mới đưa cho ngươi."
"Ngươi cũng đừng nói là lão phu không giữ lời."
"Dù sao, đồ đệ của ta nếu thật sự giao thủ với ngươi, ngươi căn bản không phải đối thủ của hắn."
"Ngươi có thể thắng hắn là do hắn áp chế tu vi, lại không sử dụng võ kỹ mới thắng được."
"Mặc dù ngươi thắng, nhưng kỳ thực là thắng mà không oai."
"Cho nên, việc trước đó nói rằng ngươi chiến thắng hắn là thả ngươi đi, rồi để ngươi mang vật này đi là không tính."
"Bất quá, lão phu là người giảng đạo lý, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội."
"Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của lão phu, lão phu sẽ đưa nó cho ngươi." Lão giả kia nói với Sở Phong.
"Đa tạ hảo ý của tiền bối."
"Vật này vốn là của tiền bối, vãn bối không dám đoạt chỗ yêu thích của tiền bối." Sở Phong chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa gì với hai người này. Bởi vì Sở Phong sớm đã phát giác, hai người bọn họ càng giống như đang dùng Sở Phong để tìm niềm vui. Nếu cao hứng thì có lẽ sẽ thả Sở Phong đi, nếu không cao hứng thì sẽ lập tức khiến Sở Phong biến mất khỏi thế giới này.
"Tiểu quỷ, ngươi nói vậy là không nể mặt lão phu sao?" Quả nhiên, cho dù Sở Phong đã từ chối nhã nhặn nhưng sắc mặt của lão giả kia vẫn trở nên âm trầm. Cùng lúc đó, Sở Phong cảm thấy thủy vực này trở nên cực kỳ lạnh lẽo, cái hàn ý thấu xương, khiến Sở Phong cũng khó mà chịu nổi.
Đây là uy hiếp quá rõ ràng. Sở Phong căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể nghe theo an bài của hắn.
"Tiền bối, vậy không biết khảo nghiệm ngài nói tới là như thế nào?" Sở Phong hỏi.
"Ngươi so với ta, nếu có thể thắng ta thì ta sẽ đưa nó cho ngươi." Lão giả nói.
"Chẳng lẽ tiền bối, ngài cũng muốn áp chế tu vi để đánh một trận với ta?" Sở Phong hỏi.
"Thế thì quá vô vị, huống chi coi như thắng ngươi, cũng là thắng không oai."
"Muốn so, thì so cái gì đó thú vị, ngươi và ta ... so đấu lực huyết mạch, được không?" Lão giả hỏi Sở Phong.
"Lực huyết mạch, cái này là so như thế nào?" Sở Phong hỏi.
"Đơn giản thôi, chỗ ta có một đồ vật chuyên dùng để so đấu lực huyết mạch." Lão giả vừa nói vừa lấy ra một vật phẩm hình bầu dục. Vật này được làm bằng gỗ, tuy có nhiều lỗ nhỏ nhưng không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
"Ngươi đưa ý thức vào bên trong đó thì có thể thúc giục lực huyết mạch của ngươi tiến vào."
"Đương nhiên, nếu lực huyết mạch của ta bắn ra bên trong đó, ngươi sẽ cảm nhận được sự áp bách của lực huyết mạch của ta."
"Nói đơn giản là dùng lực huyết mạch của ngươi và ta áp chế lẫn nhau."
"Bất quá, cũng đừng nói là ta bắt nạt ngươi, ngươi không cần dùng lực huyết mạch của ngươi đánh bại lão phu."
"Như vậy, lão phu chẳng phải là quá dễ dàng với ngươi."
"Chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận sự áp bách của lực huyết mạch của ta, trong thời gian một nén hương thì coi như ngươi thắng."
"Không những thả ngươi rời đi, vật này cũng là của ngươi." Lão giả cân nhắc viên hạt châu trong tay, nói với Sở Phong.
"Được, xin nghe theo tiền bối." Vừa nói, Sở Phong đưa ý thức vào vật kia. Sau khi ý thức đi vào thì có một luồng sức mạnh trong vật kia khắc sâu vào lực huyết mạch của Sở Phong.
Lúc này, Sở Phong có thể lựa chọn, là đưa Tứ Tượng thần lực vào trong đó, hay là đưa thiên cấp huyết mạch vào trong đó. Cuối cùng Sở Phong quyết định đưa cả hai loại sức mạnh vào trong đó.
Mà trong khi Sở Phong đang tập trung đưa lực huyết mạch vào thì lão giả kia lại nhìn Sở Phong lắc đầu.
"Tiểu quỷ này, gấp gáp cái gì."
"Ta còn chưa nói hết đâu."
"Lực huyết mạch của lão phu cũng không phải yếu, trong một nén hương, nếu ngươi không chịu nổi thì sẽ bị tinh thần sụp đổ, nổ tan xác mà chết." Lão giả nói.
Nhưng lời này của hắn, Sở Phong đã không nghe thấy.
"Thôi, vậy lão phu sẽ cho ngươi cảm nhận một chút, thế nào là thiên phú a!" Nói xong, lão giả đưa lực huyết mạch của mình vào vật phẩm kia.
Ban đầu, Sở Phong không cảm thấy có gì khác lạ, dù cho có đưa lực huyết mạch của mình vào trong đó thì cũng không cảm thấy bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng đột nhiên, Sở Phong cau mày, nhịp tim cũng trở nên cực nhanh.
Sở Phong cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng khủng bố bao phủ lấy mình. Cảm giác áp bức đó khiến Sở Phong cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Đây, chính là lực huyết mạch của tiền bối sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận