Tu La Võ Thần

Chương 2322: Tham sống sợ chết

"Các ngươi muốn làm gì?" Mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng Từ Y Y vẫn là sắc bén chất vấn.
"Làm gì? Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện các ngươi vì Sở Phong, muốn cùng anh thị thiên tộc ta khai chiến, hiện tại chúng ta đã là thế lực đối địch, ngươi thế mà còn hỏi ta làm gì?" Trưởng lão anh thị thiên tộc cười lạnh một tiếng, trong đó toàn là vẻ cười nhạo.
"Ngươi thân là trưởng lão, ức hiếp tiểu bối chúng ta, không cảm thấy làm mất thân phận sao?" Từ Y Y hỏi.
"Tiểu cô nương, chiến trường vô tình, đạo lý này sư tôn ngươi không dạy cho ngươi sao?" Trưởng lão anh thị thiên tộc vừa dứt lời, hàn quang trong mắt càng thêm đậm, hiện rõ sát ý.
"Vị tiền bối này, Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện cùng anh thị thiên tộc các ngươi là địch, nhưng chúng ta không có a." Một đệ tử bị vây lại thở dài, cúi đầu nói.
"Tiền bối, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, xin ngài thả cho chúng ta đi." Ngay sau đó, phàm là những người không phải đệ tử của Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện đều vội vàng lên tiếng.
"Đúng là không liên quan gì đến các ngươi, đi đi." Trưởng lão anh thị thiên tộc khoát tay, đồng thời những đệ tử ngoại môn đó cũng vội vã chạy đi.
"Mặc dù không liên quan gì đến bọn họ, nhưng các ngươi thì lại có liên quan rồi." Sau đó, trưởng lão anh thị thiên tộc lại mang ánh mắt tràn đầy sát ý, nhìn về phía đám người Từ Y Y.
Giờ khắc này, đệ tử của Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện đều rùng mình, chỉ từ ánh mắt của trưởng lão anh thị thiên tộc, bọn họ liền thấy rõ. Đối phương thực sự động sát niệm. Bọn họ, chỉ sợ thực sự gặp đại nạn.
"Vị trưởng lão này, lúc nãy ngươi cũng nghe thấy, ta và Sở Phong thường bất hòa, ta - Tam Tinh Điện xác thực nói muốn bảo đảm Sở Phong, nhưng đó là ý của chưởng giáo chúng ta, kỳ thật ta không đồng ý việc này."
"Hôm nay, nếu các ngươi vì Sở Phong, mà giết ta thì ta... chẳng phải chết quá vô tội sao." Bỗng nhiên Khấu Khang đứng dậy, một mặt vô tội nói.
"Khấu Khang, ngươi..." Vừa nghe Khấu Khang nói vậy, Từ Y Y lập tức giận dữ, ngay cả Tống Bích Ngọc cũng biến sắc, không ngờ Khấu Khang lại là kẻ hèn nhát, lại đi cầu xin quân địch tha mạng.
"Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện các sư muội sư đệ, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Khấu Khang không để ý đến ánh mắt kỳ dị của Từ Y Y và Tống Bích Ngọc, tiếp tục nói với những đệ tử khác.
"Đúng vậy, Khấu Khang sư huynh nói đúng, chúng ta không nên vì Sở Phong mà chết."
"Vị tiền bối này, chúng ta không liên quan gì đến Sở Phong, cầu ngài tha cho chúng ta." Vừa nghe Khấu Khang nói, cho dù là Tam Tinh Điện hay Lạc Hà Cốc đều có một số đệ tử vội vàng phủi sạch quan hệ với Sở Phong.
"Các ngươi... các ngươi lũ đồ vật không có cốt khí..." Đối diện với những đệ tử đang cầu xin tha mạng, Từ Y Y và Tống Bích Ngọc đều tức run người. Bọn họ đây không chỉ cầu xin tha thứ, mà còn đang làm nhục sư môn, hành động này không khác nào phản bội tông môn.
"Chúng ta không phải không có cốt khí, mà là không muốn chết oan uổng vì người không liên quan." Khấu Khang không những phản bác, mà còn tiếp tục nói với trưởng lão anh thị thiên tộc: "Tiền bối, xin ngài xem xét rõ mọi việc, không cần giết nhầm người vô tội."
"Ha ha, được, anh thị thiên tộc ta, cũng không phải là kẻ không nói đạo lý."
"Vì các ngươi đã nói vậy, ta liền thả cho các ngươi một con đường sống, các ngươi đi đi." Trưởng lão anh thị thiên tộc lại khoát tay áo.
Tuy vì bảo mạng, hành vi này cũng là bất đắc dĩ. Thế nhưng, hành động của Khấu Khang vẫn khiến không ít người xung quanh thở dài. Dù sao, hành động này nhìn kiểu gì cũng chỉ là tham sống sợ chết, quá không có cốt khí. Bất quá, Khấu Khang không để ý đến cái nhìn của người khác, giống như vừa thoát khỏi miệng hổ, vội vã rời khỏi nơi này. Nhưng Khấu Khang khi sắp ra khỏi vòng vây thì bỗng dừng bước, quay đầu truyền âm bí mật cho Từ Y Y và Tống Bích Ngọc: "Các ngươi không cần vì Sở Phong mà bỏ mạng, cùng đi với chúng ta."
"Cút." Từ Y Y lạnh giọng quát, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét khi nhìn Khấu Khang. Thậm chí cả Tống Bích Ngọc, đồng môn với Khấu Khang, cũng nhìn Khấu Khang bằng ánh mắt coi thường.
"Các ngươi thật là ngu xuẩn hết thuốc chữa, chết cũng không hết tội." Trong mắt Khấu Khang hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó phẩy tay áo nghênh ngang rời đi. Nhưng hắn không hề đi thật, mà lẫn vào đám người, muốn tận mắt chứng kiến cảnh Từ Y Y và Tống Bích Ngọc mất mạng.
"Sao, các ngươi thực sự nguyện ý vì Sở Phong mà chết?" Trưởng lão anh thị thiên tộc hỏi đám người Từ Y Y. Sau một màn vừa rồi, hắn có vẻ càng muốn thấy những đệ tử này phủi sạch quan hệ với Sở Phong. Dù sao cứ như vậy, cũng có thể nói rõ, Sở Phong không được ai ưa chuộng.
"Chúng ta cùng tông môn sống chết có nhau, muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, nói nhảm nhiều vậy làm gì." Từ Y Y lớn tiếng nói.
"Chúng ta cùng tông môn sống chết có nhau, muốn giết thì đến! ! !" Đồng thời, Tống Bích Ngọc và những đệ tử khác cũng lớn tiếng nói. Thanh âm như sấm, chấn động thương khung, bọn họ đã làm xong quyết tâm phải chết.
"Rất tốt, đã các ngươi khăng khăng như thế, ta liền thành toàn các ngươi." Trưởng lão anh thị thiên tộc, trong mắt lửa giận lại hiện lên, vừa nói liền đột ngột giơ tay lên.
Oanh
Trong nháy mắt, gió nổi mây phun, trời đất tối tăm, uy áp tam phẩm Võ Tổ quét ngang mà ra, như tận thế sắp giáng lâm.
Vào khoảnh khắc đó, đám người Từ Y Y đều nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết. Vì trước uy áp này, bọn họ quả thực không còn cơ hội sống sót.
"Chỉ sợ hôm nay, ngươi còn giết không được các nàng." Ngay khi mọi người đều cảm thấy Từ Y Y chắc chắn phải chết, một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Âm thanh vừa vang lên, tựa như một tiếng sấm sét, đột nhiên nổ vang, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là, khi âm thanh kia vang lên, mọi người kinh ngạc phát hiện, trưởng lão anh thị thiên tộc, cánh tay giơ lên lại ngưng kết giữa không trung, đồng thời, uy áp của hắn cũng tan thành mây khói. Nói đúng ra, là bị một cỗ uy áp cường đại hơn nó áp chế lại.
Tứ phẩm Võ Tổ, có tứ phẩm Võ Tổ ra tay, mới cứu được đám người Từ Y Y. Không phải Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện, có viện quân tới đây? Đây là ý nghĩ trong đầu của mỗi người ở đây.
"Lại là hắn?" Nhưng khi nhìn kỹ, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc khó tin. Chỉ thấy một bóng dáng từ đằng xa, chậm rãi đi tới, nhưng người này, không phải trưởng lão Lạc Hà Cốc, cũng không phải tiền bối Tam Tinh Điện. Đây chỉ là một người trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả rất nhiều tiểu bối ở đây. Người này không ai khác chính là Sở Phong.
"Sở Phong? Đây không phải Sở Phong sao?"
"Trời ạ, sao hắn lại mạnh như vậy, lại là một vị tứ phẩm Võ Tổ."
"Khó trách, khó trách hắn có thể chém giết Anh Lương Thần và Địch Cửu Châu, hóa ra Sở Phong đúng là mạnh như lời đồn."
"Tuổi còn trẻ, mà lại có tu vi tứ phẩm Võ Tổ, tuyệt thế kỳ tài, đây quả thật là tuyệt thế kỳ tài, Bách Luyện Phàm Giới ta, lại xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài."
Giờ khắc này, những người vây xem lập tức sôi trào, lời nói đều là những lời ca ngợi Sở Phong. Không phải bọn họ nịnh nọt, mà là lúc này, bọn họ thực sự bị sức mạnh của Sở Phong làm cho kinh ngạc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận