Tu La Võ Thần

Chương 1049: Trước mặt mọi người đánh mặt

Chương 1049: Trước mặt mọi người đánh mặt.
Ai mà ngờ được, dù đối phương đã vứt bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống đất trước mặt mọi người, nhưng Sở Phong vẫn không buông tha, mà chỉ vào đám người Vân Lôi Các, lạnh giọng quát: "Dập đầu nhận lỗi."
"Cái này..." Nghe Sở Phong nói, đám người Vân Lôi Các không khỏi run rẩy, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử. Dù bọn họ đã quỳ xuống, nhưng vẫn còn ranh giới cuối cùng. Việc bắt họ dập đầu nhận lỗi, quả thật quá sức chịu đựng.
"Ta nhắc lại lần nữa, dập đầu nhận lỗi với Thanh Mộc Nam Lâm cho ta." Thấy mọi người do dự, Sở Phong lại quát lạnh một tiếng. Khi giọng hắn vừa dứt, cái hàn ý thấu xương kia gần như bao trùm cả đại điện.
Giờ phút này, Sở Phong giống như một vị quân vương chúa tể thiên hạ, mà còn là một bạo quân không ai dám trái lệnh. Kẻ chống lại hắn không hẳn phải chết, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả vô cùng thê thảm.
Trong bầu không khí ngột ngạt này, đám đệ tử Vân Lôi Các đã nhanh chóng sụp đổ. Bọn họ chẳng còn màng gì đến tôn nghiêm, ranh giới cuối cùng, đồng thanh nói: "Các vị sư huynh sư đệ Nam Lâm, là chúng ta không tốt, là chúng ta sai, mong rằng xem ở tình liên minh mà cho chúng ta một cơ hội."
Nói xong, bọn họ liền đột ngột dập đầu xuống đất, vừa dập đầu vừa xin lỗi Sở Phong.
"Sở Phong, đủ rồi."
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng của ông lão đột ngột vang lên như sấm ngoài điện. Thậm chí, giọng nói này còn không phải chỉ có thể so với sấm, nó không chỉ vang dội chói tai mà còn làm chấn động lòng người. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đại điện đều tỉnh táo lại phần nào.
"Vèo vèo vèo." Ngay sau khi giọng nói kia dứt, mấy bóng dáng ông lão tựa như những sao băng từ trên trời hạ xuống, đáp xuống vững vàng trong đại điện này.
Những lão giả này, Sở Phong nhận ra một phần. Đó là các trưởng lão đương nhiệm của Thanh Mộc Nam Lâm, dẫn đầu là chưởng giáo Tư Không Trích Tinh.
Còn một phần khác là những lão giả có trang phục hoàn toàn khác biệt với trưởng lão Thanh Mộc Nam Lâm, đều là những gương mặt xa lạ. Đó chính là các trưởng lão đương nhiệm của Vân Lôi Các. Lão giả dẫn đầu, có phong thái uy nghiêm, đội mũ chỉnh tề, chính là chưởng giáo của Vân Lôi Các.
Lúc này, nhìn thấy đám đệ tử Vân Lôi Các đều đang quỳ dưới đất, mặt chưởng giáo và các trưởng lão của Vân Lôi Các đều xanh như tàu lá chuối, khóe miệng giật giật không theo quy luật. Vẻ mặt đó khó coi đến mức không thể khó coi hơn, như vừa nuốt phải ruồi nhặng hoặc một đống c** chó thối tha.
"Vù vù."
Tuy vẻ mặt khó coi như vậy, nhưng khi thấy tình trạng của Thạch Viễn Hàng lúc này, bọn họ cũng không thể ngồi chờ chết. Dù chưởng giáo Vân Lôi Các không động, hai vị trưởng lão có tu vi không tệ đã bay lên, đáp xuống trước mặt Thạch Viễn Hàng.
Sau khi hạ xuống, hai người không nói thừa lời, lập tức giải phóng kết giới chi lực, bắt đầu phong ấn. Đầu tiên là phong bế đan điền của Thạch Viễn Hàng để tu vi không tiếp tục trôi đi, sau đó mới lấy đan dược, đút cho Thạch Viễn Hàng để làm dịu vết thương của hắn.
Chỉ là, bọn họ tới hơi muộn, lúc này tu vi của Thạch Viễn Hàng tuy bảo toàn, nhưng đã tụt giảm không ít, không còn là Võ Vương nhất phẩm, mà là Võ Quân bát phẩm. Dù chỉ kém hai cảnh giới, nhưng để tu luyện trở lại cũng không hề dễ dàng.
"Chưởng giáo đại nhân, hắn phế tu vi của Thạch sư đệ, còn ép chúng ta quỳ xuống, thậm chí còn muốn chúng ta dập đầu với hắn. Chưởng giáo đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta." Thấy chưởng giáo xuất hiện, đám đệ tử Vân Lôi Các như vớ được cọc. Trong khi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không quên chạy đến trước mặt chưởng giáo, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, kể tội Sở Phong.
"Câm miệng."
Nhưng ai có thể ngờ, chưởng giáo Vân Lôi Các chẳng những giận quát, ngược lại còn vung tay, chỉ nghe "Ba ba ba ba..." Một tràng tiếng vang giòn giã, mỗi đệ tử đều nhận một cái tát như trời giáng, hất ngã tất cả bọn họ xuống đất.
Sau khi làm xong, chưởng giáo Vân Lôi Các lại mang vẻ mặt áy náy, chắp tay với Tư Không Trích Tinh: "Tư Không chưởng giáo, là do tại hạ quản giáo môn hạ đệ tử không nghiêm, mong rằng ngài thứ tội."
"Ha ha, người trẻ tuổi mà, hiếu thắng là chuyện tốt, luận bàn một phen cũng không có gì." Tư Không Trích Tinh vuốt râu, cười ha hả, vẻ mặt không hề để ý. Nhưng ngay sau đó, ông lại híp mắt lại, nhìn như tùy ý nhưng thực ra chứa đựng thâm ý sâu sắc:
"Chỉ là có lúc, nếu quá tự tin, cũng không tốt. Giống như chuyện hôm nay, không những không làm nhục được người khác, ngược lại bị người dọa cho quỳ rạp xuống đất. Thật quá mất mặt, hơn nữa không chỉ mất mặt mình, mà còn mất mặt cả tông môn."
"Bách Lý chưởng giáo, quan hệ giữa hai nhà chúng ta rất tốt, chuyện này cũng dễ nói. Ta không làm ầm ĩ, cũng sẽ không ai biết, cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Lôi Các."
"Nhưng ngài thật phải chú ý, nếu chuyện hôm nay xảy ra với các thế lực khác, ví dụ như Bàn Nhược Giáo, vậy thì không dễ dàng thu xếp như vậy đâu."
Nghe Tư Không Trích Tinh nói vậy, mặt chưởng giáo Vân Lôi Các từ xanh chuyển sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang xanh. Bởi vì ý châm biếm này quá rõ ràng. Nhưng hắn cũng không dám có bất kỳ biểu hiện không vui nào, mà chỉ có thể mặt đầy khiêm tốn đáp: "Tư Không chưởng giáo nói đúng, ta sau này nhất định quản giáo nghiêm khắc hơn, không để chúng mất mặt bêu xấu nữa."
"A, thôi thôi, nói cho cùng cũng là chuyện nhỏ, mọi người đều đừng để bụng."
"Người đến là khách, huống chi Bách Lý chưởng giáo, là lần đầu tiên mang nhiều trưởng lão và hậu bối đến Thanh Mộc Nam Lâm chúng ta. Chuyện không vui, đừng nhắc lại."
"Có ai không, hãy chuẩn bị lại rượu tiệc, ta muốn chiêu đãi thật tốt các vị của Vân Lôi Các." Chưởng giáo Tư Không đột nhiên lớn tiếng cười nói.
Sau đó, một tiệc rượu thật sự được chuẩn bị lại, và tất cả mọi người đều tham gia vào tiệc rượu này.
Tuy đây là tiệc rượu chúc mừng, được tổ chức cho người Vân Lôi Các, nhưng đám đệ tử Vân Lôi Các lại cứ giữ mặt mày đen sì, cơm cũng không nuốt trôi. Chỉ ngồi trước tiệc rượu cười gượng, thật xấu hổ đến mức không còn gì xấu hổ hơn.
Nhưng so với bọn họ, các đệ tử của Thanh Mộc Nam Lâm lại vô cùng hưng phấn. Nỗi vui mừng của họ xuất phát từ nội tâm, vì trận chiến này họ đã thắng. Không những giữ vững được vinh quang của Thanh Mộc Nam Lâm, mà còn cho đám người Vân Lôi Các đến khiêu khích một cái tát vang dội.
Nhưng bọn họ sẽ không quên, người giữ vững tôn nghiêm không phải họ, người cho Vân Lôi Các cái tát cũng không phải họ. Đó là Sở Phong, do một mình Sở Phong gây ra.
Tuy các trưởng lão đương nhiệm của Vân Lôi Các cũng một bụng ấm ức, nhưng dù sao cũng là nhân vật tiền bối. Họ vẫn còn muốn giữ thể diện nên họ còn mệt mỏi hơn cả các đệ tử. Rõ ràng mất hết cả mặt mũi mà vẫn phải cố gắng gượng cười, cùng các vị trưởng lão Thanh Mộc Nam Lâm nâng chén uống rượu.
Chỉ là, bất kể là đệ tử Vân Lôi Các, hay các trưởng lão đương nhiệm, thậm chí là vị chưởng giáo kia, đều sẽ thỉnh thoảng nhìn trộm Sở Phong, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận