Tu La Võ Thần

Chương 1201: Hạ Hầu Kiếm Đình

Chương 1201: Hạ Hầu k·i·ế·m Đình
"Sở Phong sư đệ, người này tên là Triệu Tường, hôm qua mới gia nhập Tu La Bộ của ta, hắn tu vi rất mạnh, t·h·i·ê·n phú cũng không tệ, trong trận p·h·áp khảo hạch ngươi bố trí, hắn đều đạt thành tích ưu tú."
"Vì hắn tu vi rất cao, ta trước đó cố ý nói chuyện sâu với hắn, biết được hắn từng sáng lập một phân bộ, nhưng có vẻ vì đắc tội người nào đó mà bị ép giải tán."
"Việc hắn gia nhập Tu La Bộ, không phải muốn dựa vào Tu La Bộ của ta, hắn nói, hắn ngưỡng mộ ngươi nên mới gia nhập, thuần túy là vì đi th·e·o ngươi." Vương Vi nói.
"Ừ, tên Triệu Tường này xem ra là một người có trách nhiệm, chí ít loại tính cách dám làm dám chịu này, ta rất t·h·í·c·h. Tu La Bộ của ta cần người như vậy." Nhìn Triệu Tường không dựa dẫm Sở Phong sau khi gia nhập Tu La Bộ, trái lại tự mình đứng ra, Sở Phong khẽ gật đầu mỉm cười.
"Đồ vật không biết tốt x·ấ·u, muốn ngươi gia nhập binh kỳ bộ của ta ngươi không chịu, còn đả thương người của ta, không cho ngươi giáo huấn thì ngươi thật không coi Lưu Binh Kỳ ta ra gì." Thấy Triệu Tường, lửa giận trong mắt Lưu Binh Kỳ càng tăng, hắn giơ chân đá mạnh, nhắm vào chân trái Triệu Tường mà đ·ạ·p.
Cú đá này không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, nếu trúng thì chân trái Triệu Tường chắc chắn gãy. Quan trọng nhất là cú đá này của Lưu Binh Kỳ rất xảo quyệt, thực lực Triệu Tường rõ ràng không thể tránh được.
"Phanh ~~~~~~"
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cỗ lực lượng tràn đầy bỗng n·ổ ra trước người Triệu Tường, cùng lúc đó một bóng người cũng rơi xuống trước mặt Triệu Tường.
Là Sở Phong. Sở Phong xuất thủ, hắn mặc lôi đình khải giáp, đeo lôi đình cánh chim, tu vi trong nháy mắt từ tam phẩm Võ Vương tăng lên ngũ phẩm Võ Vương.
Ngũ phẩm Võ Vương trên người người khác tự nhiên không phải đối thủ của Lưu Binh Kỳ, nhưng trên người Sở Phong thì còn kinh khủng hơn Lưu Binh Kỳ nhiều lần.
Vậy nên Sở Phong không thực sự ra tay, chỉ một cỗ khí thế đã đánh Lưu Binh Kỳ ngã văng ra, nếu không có thủ hạ của hắn đỡ thì hắn đã ngã nhào xuống đất rồi.
"Xxx tìm c·hết." Bị Sở Phong đánh lui, Lưu Binh Kỳ không kìm được tức giận, đứng dậy phản c·ô·ng Sở Phong.
"Ba." Nhưng lần này, Sở Phong chỉ phất tay áo, một trận gió mạnh quét đi, Lưu Binh Kỳ lại lần nữa ngã nhào xuống đất, chật vật không chịu n·ổi.
"Thật mạnh." Thấy Sở Phong ra tay, nhiều người mắt sáng lên, kinh ngạc há hốc mồm.
Dù Sở Phong đã chứng minh bản thân đầy đủ ở viễn cổ tiên trì, không phải ai cũng chứng kiến cảnh đó.
Vậy nên nhiều người chỉ nghe nói về nghịch t·h·i·ê·n chiến lực của Sở Phong chứ chưa tận mắt thấy, nay gặp mặt thì bọn họ không chỉ tin mà còn bị chấn kinh.
Tu vi của Sở Phong quả nhiên không phải hư danh. Chí ít, lục phẩm Võ Vương Lưu Binh Kỳ trước mặt ngũ phẩm Võ Vương Sở Phong chẳng khác gì bùn nhão, hoàn toàn không có sức chống cự.
"Mẹ kiếp, ngươi dám đ·á·n·h ta, ngươi biết ta là ai không?" Lưu Binh Kỳ không ngốc, biết mình không phải đối thủ của Sở Phong. Hắn rõ ràng đến để đ·á·n·h người, giờ lại bị đ·á·n·h nên sao có thể cam tâm, hai nắm tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt giận dữ như muốn phun ra lửa.
Nhìn bộ mặt giận dữ nhưng chật vật của Lưu Binh Kỳ, Sở Phong khinh miệt cười, nói: "Kẻ nào dám đụng vào người của Tu La Bộ ta, đừng nói là ngươi, dù t·h·i·ê·n Vương lão t·ử ta Sở Phong cũng đ·á·n·h không sai."
"Ngươi..." Nghe vậy, không chỉ Lưu Binh Kỳ sững sờ mà gần như mọi người đều sững sờ vì câu này của Sở Phong thật sự quá ngông c·u·ồ·n·g.
"Ông" Đúng lúc này, một cảnh tượng không tưởng tượng được xảy ra. Quần áo Sở Phong múa lên, một cỗ uy áp tràn đầy từ thân thể hắn tản ra, như bài sơn đ·ả·o hải ép về phía Lưu Binh Kỳ.
"Ô oa ~~~~~" Uy áp của Sở Phong không thể coi thường. Chỉ tứ phẩm Võ Vương hắn đã có thể hoàn toàn áp chế Lôi Diệu lục phẩm Võ Vương, huống chi là ngũ phẩm Võ Vương hắn?
Giờ phút này, dưới uy áp của Sở Phong, hơn hai ngàn thành viên binh kỳ bộ bao gồm Lưu Binh Kỳ ngã xuống đất như c·h·ó c·hết, dù cố gắng giãy giụa nhưng không thể đứng lên.
"Chỉ bằng đám p·h·ế vật này mà muốn p·h·á hủy Tu La Bộ của ta?" Sở Phong đến trước mặt Lưu Binh Kỳ, cười lạnh hỏi.
"Mẹ kiếp, ngươi chờ đó, sớm muộn ta sẽ p·h·á hủy cái Tu La Bộ của ngươi." Lưu Binh Kỳ nghiến răng nói, hắn là thành viên luyện Binh bộ, có trưởng lão đương gia làm chỗ dựa, sao từng bị sỉ n·h·ụ·c thế này?
"Ba" Hắn không ngờ rằng vừa dứt lời thì một bàn tay của Sở Phong giáng xuống mặt hắn, khiến hắn hộc m·á·u tươi, rụng mất hai chiếc răng hàm.
"Hủy đi Tu La Bộ của ta? Ngươi tin ta có thể p·h·á hủy binh kỳ bộ của ngươi ngay bây giờ không?" Sở Phong lạnh giọng nói.
"Hô ~~~~" Thấy cảnh này, mọi người không kìm được hít sâu một hơi. Sở Phong này thật sự dám nói dám làm, hắn thật sự đ·á·n·h Lưu Binh Kỳ.
"Sở Phong sư đệ, phải suy nghĩ kỹ, Lưu Binh Kỳ dù sao cũng là người luyện Binh bộ, ngươi làm vậy sợ là trưởng lão đương gia luyện Binh bộ sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Vì ngươi đ·á·n·h Lưu Binh Kỳ không chỉ làm mất mặt hắn mà còn làm mất mặt luyện Binh bộ." Thấy tình hình không ổn, Long Thần Dật vội khuyên nhủ.
Thực tế, giờ phút này vô số lời khuyên nhủ như của Long Thần Dật đang rót vào tai Sở Phong.
Không chỉ người khác khuyên Sở Phong, Lưu Binh Kỳ cũng đe dọa Sở Phong với vẻ âm t·à·n.
"Tốt, có gan đ·á·n·h lão t·ử, xxx đúng là có bản lĩnh."
"Đánh nữa đi, dám đ·á·n·h thành viên luyện Binh bộ thì ngươi thật sự không coi luyện Binh bộ ra gì."
"Đến đây, đánh nữa đi, có gan đánh c·hết ta đi xem các trưởng lão luyện Binh bộ có tha cho ngươi không."
Nghe vậy, Sở Phong do dự. Luyện Binh bộ là phân bộ có trưởng lão đương gia tọa trấn.
Hắn đã đắc tội h·ình p·hạt bộ, nếu lại đắc tội luyện Binh bộ thì gây t·h·ù hằn quá nhiều.
Dù Sở Phong không sợ trời không sợ đất thì các thành viên Tu La Bộ chưa chắc không sợ. Quan trọng nhất là Sở Phong cần phải lăn lộn ở Thanh Mộc Sơn, nếu không làm sao có cơ hội thu hoạch được bảo t·à·ng ẩn chứa tài nguyên tu luyện vô tận kia?
"Hừ, sao, không dám à? Không dám thì mau xin lỗi đi!"
"Giờ q·u·ỳ xuống đất d·ậ·p đầu cho ta, may ra ta còn có thể tha cho ngươi không c·hết." Thấy Sở Phong chần chừ, Lưu Binh Kỳ lập tức đắc ý, rõ ràng đang nằm sấp trên đất mà lại quát tháo Sở Phong cầu xin hắn.
"Tài nghệ không bằng người thì mở miệng uy h·iếp, Lưu Binh Kỳ, gia nhập luyện Binh bộ mà ngươi không học được gì khác mà chỉ học được ỷ thế h·iếp người."
Nhưng thật bất ngờ, đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên, cùng lúc đó một bóng dáng lão giả hiện ra đứng cạnh Sở Phong.
"Trời ơi, chẳng phải trưởng lão đương gia luyện Binh bộ, Hạ Hầu trưởng lão sao?" Thấy vị này, đệ t·ử càng giật mình vì ai cũng nh·ậ·n ra nhân vật nổi danh này.
Vị này chính là Hạ Hầu k·i·ế·m Đình, trưởng lão luyện Binh bộ đương gia, người đã cùng Ngụy trưởng lão quan s·á·t Sở Phong tại viễn cổ tiên trì ngày đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận