Tu La Võ Thần

Chương 4157: Cửu Đạo Long Môn

Dưới mắt, các thế lực khắp nơi đều đang liều m·ạ·n·g tìm k·i·ế·m Long Mạch Bản Nguyên Thạch. Nhiều nhất là thuận tiện tìm kiếm thêm một vài bảo vật khác. Nhưng tuyệt đối sẽ không chuyên môn đi tìm các vật phẩm tu luyện khác. Thế nhưng, có một thế lực lại là một ngoại lệ, thế lực này chính là Cửu Đạo Long Môn. Cửu Đạo Long Môn, lần này tới Vô Tận Thâm Uyên bên ngoài, ban đầu cũng liên minh với người khác. Nhưng khi kết giới thủ hộ ở cửa vào bị p·h·á vỡ, lại vứt bỏ toàn bộ những người liên minh kia. Sau khi tiến vào bên trong, tất cả đều là người của Cửu Đạo Long Môn, cùng các Giới Linh sư mà Cửu Đạo Long Môn mời đến. Bọn họ không tuân thủ quy tắc, nhưng Long thị lại không trừng phạt, mà làm như không thấy. Sở dĩ như thế, là bởi vì Cửu Đạo Long Môn có quan hệ vô cùng tốt với Long thị. Ngoại giới từ lâu đã đồn, bên trong Long thị có người là chỗ dựa cho Cửu Đạo Long Môn, điều này căn bản không phải bí m·ậ·t. Đây cũng là lý do khiến các thế lực khác không dám đối đ·ị·c·h với Cửu Đạo Long Môn. Ai dám đối đ·ị·c·h với thế lực có chỗ dựa từ Long thị?
Lần này, Cửu Đạo Long Môn tổng cộng mời tới năm vị Giới Linh sư Thánh bào Long Văn cấp. Mà bản thân Cửu Đạo Long Môn cũng có hai vị Giới Linh sư Thánh bào Long Văn cấp. Tổng cộng có bảy vị Giới Linh sư Thánh bào Long Văn cấp làm việc cho bọn họ. Đồng thời, các Giới Linh sư mà Cửu Đạo Long Môn mời đến đều không phải hạng người tầm thường. Ví dụ, lần này tiến vào Vô Tận Thâm Uyên, Cửu Đạo Long Môn là những người đầu tiên p·h·á vỡ kết giới thủ hộ, tiến vào bên trong. Điều này cho thấy thực lực của những Giới Linh sư này. Theo lý mà nói, sở hữu đội hình hùng mạnh như vậy, bọn họ nên toàn lực tìm k·i·ế·m Long Mạch Bản Nguyên Thạch, nhưng họ lại không làm vậy. Đầu tiên bọn họ định ra một đại bản doanh, do môn chủ Cửu Đạo Long Môn trấn giữ. Những người còn lại tỏa ra bốn phương tám hướng, tay cầm vật tầm bảo. Mà mục tiêu của bọn họ chính là Long Mạch Huyết Thạch và những bảo vật khác có thể dùng để tu luyện. Dưới mắt, bên trong nơi đóng quân này chỉ có một lão giả với hàng lông mày trắng như tuyết, ngồi xếp bằng trên nóc cung điện. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, tuần hoàn theo quy luật đặc thù, khiến năng lượng thiên địa xung quanh cũng biến đổi theo. Điều quan trọng nhất là, từ dưới lòng đất, liên tục có luồng khí bốc lên, sau đó tiến vào cơ thể hắn. Luồng khí đó không chỉ là năng lượng thiên địa, mà còn ẩn chứa lực lượng đặc thù, mơ hồ còn có tiếng long h·ố·n·g vang lên.
Thì ra, nơi này chính là nơi tu luyện. Không trách Cửu Đạo Long Môn lại chọn nơi đây làm nơi đóng quân. Thậm chí, tòa cung điện này cũng là trận pháp đặc thù, dùng để dẫn khí tu luyện từ dưới lòng đất lên. Mà người đang tu luyện kia, chính là môn chủ Cửu Đạo Long Môn, một cao thủ thất phẩm Chí Tôn. Bỗng nhiên, hai bóng người bay đến. Một người là nam nhân tuổi tr·u·ng niên, người còn lại là một lão phụ nhân mặc trưởng bào giới linh. Người nam t·ử tr·u·ng niên này chính là con trai của môn chủ Cửu Đạo Long Môn. Bất quá, tuổi của hắn khá cao, dù khuôn mặt tr·u·ng niên nhưng tuổi tác đã hơn năm ngàn tuổi. Môn chủ Cửu Đạo Long Môn có tất cả hơn trăm người con, nhưng ông t·h·í·c·h nhất là Nhị nhi t·ử và tiểu nhi t·ử. Vì quá yêu thương, lần này ông đã dành hai trong số những suất vào Vô Tận Thâm Uyên cho Nhị nhi t·ử và tiểu nhi t·ử. Mục đích là để bọn họ có cơ hội nhờ đó tu luyện và đột p·h·á. Người nam t·ử tr·u·ng niên vừa bay tới là Nhị nhi t·ử của môn chủ Cửu Đạo Long Môn. Người này tên là Long Thượng Quyết, năm ngàn tuổi, lại có tu vi tam phẩm Chí Tôn. Là người có tu vi cao nhất trong số các con của môn chủ Cửu Đạo Long Môn.
"Quyết Nhi, con trở về rồi, xem con cao hứng như vậy, chắc chắn là có thu hoạch, mau cho vi phụ xem thử, con tìm được bảo bối gì?" Môn chủ Cửu Đạo Long Môn, cảm giác được Long Thượng Quyết trở về liền mở mắt, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười. Ông rất hiểu Long Thượng Quyết. Nhị nhi t·ử này không bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc. Hắn đã trở về, nhất định là có thu hoạch. "Phụ thân, người xem." Long Thượng Quyết tiến đến gần cha mình, dâng lên một chiếc hộp tinh xảo. Môn chủ Cửu Đạo Long Môn nhận lấy, mở ra, vẻ vui mừng trên mặt càng đậm. Vì trong hộp có một viên Long Mạch Huyết Thạch. "Quyết Nhi, con quả nhiên không làm vi phụ thất vọng." "Nhanh như vậy đã tìm được viên Long Mạch Huyết Thạch trân quý này rồi." Môn chủ Cửu Đạo Long Môn khen ngợi không ngớt. "Long Mạch Huyết Thạch, đây đúng là vật trân quý." "Nhị ca, quả nhiên lợi h·ạ·i." Bỗng nhiên, một giọng nói từ đằng xa vọng đến. Nhìn theo hướng âm thanh, hai bóng người đang bay tới. Hai người này chính là tiểu nhi t·ử của môn chủ Cửu Đạo Long Môn, và Thái Thượng trưởng lão của Cửu Đạo Long Môn. Tiểu nhi t·ử tên là Long Thượng Tùng. Vị Thái Thượng trưởng lão là Long Bằng Củng. Vừa rồi, chính là hai người họ đã c·ướp viên Long Mạch Âm Dương Thạch từ tay Sở Phong.
Thấy tiểu nhi t·ử Long Thượng Tùng trở về, trên khuôn mặt tươi cười của môn chủ Cửu Đạo Long Môn, những nếp nhăn như xếp chồng lên nhau, thậm chí còn vui vẻ hơn nhiều so với lúc nhìn thấy Nhị nhi t·ử. Còn Long Thượng Quyết thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi khi thấy đệ đệ của mình trở về. Long Thượng Quyết và Long Thượng Tùng là hai người con mà phụ thân coi trọng nhất. Nhưng t·h·i·ê·n phú của Long Thượng Tùng lại mạnh hơn hắn. Hiện tại, mọi người trong tộc hay người ngoài đều gọi đệ đệ của hắn là t·h·iếu môn chủ. Rõ ràng đệ đệ Long Thượng Tùng đã trở thành người kế vị vị trí môn chủ. Thêm vào đó, hai huynh đệ bọn họ vốn không có quan hệ tốt, chuyện này ai cũng biết. Bây giờ, lại bị đệ đệ lấn át một đầu, hắn tự nhiên rất khó chịu. Trên thực tế, mọi người đều nghe ra. Câu nói vừa rồi của Long Thượng Tùng, bề ngoài là đang khen hắn nhưng thực tế lại mang theo ý trào phúng. Môn chủ Cửu Đạo Long Môn nghe được sự trào phúng đó, nhưng ông lại không để ý mà cười tủm tỉm hỏi tiểu nhi t·ử: "Tùng Nhi, chẳng lẽ con cũng có thu hoạch?"
Long Thượng Tùng không trả lời trực tiếp mà lại liếc nhìn chiếc hộp mà Nhị ca đang cầm. "Nhị ca, chỉ một viên Long Mạch Huyết Thạch mà con đã vội vàng trở về tranh c·ô·ng sao?" Long Thượng Tùng nói với Nhị ca mình. Nếu như nói câu trào phúng trước đó vẫn còn có chút che đậy thì câu trào phúng lúc này lại quá rõ ràng. "Hừ." Long Thượng Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn hiểu tính đệ đệ mình, đã nói móc như vậy, chắc chắn là đã tìm được bảo bối tốt hơn của hắn. "Tùng Nhi, rốt cuộc tìm được bảo bối gì, mau cho vi phụ xem thử." Môn chủ Cửu Đạo Long Môn mong chờ nói. "Phụ thân, hài nhi chuẩn bị cho người một kinh hỉ." Long Thượng Tùng đắc ý nói, đồng thời cũng lấy ra một cái hộp. Chiếc hộp này không chỉ tinh xảo mà còn tỏa ra ánh sáng, bản thân chiếc hộp đã là một bảo vật, so với chiếc hộp của nhị ca Long Thượng Quyết còn tinh xảo hơn gấp bội. Thậm chí, trên mặt chiếc hộp còn tỏa ra hương vị mà phụ thân thích nhất. Nhìn thấy chiếc hộp này, nụ cười của môn chủ Cửu Đạo Long Môn càng thêm đậm, cười không ngậm được miệng. Sau đó liền mở chiếc hộp đó ra. Bành! Nhưng khi chiếc hộp vừa mở, một luồng khí màu xanh lục phun ra. Vì khoảng cách quá gần lại không hề phòng bị, môn chủ Cửu Đạo Long Môn đã bị luồng khí đó đ·á·n·h trúng mặt. Sau khi bị đ·á·n·h trúng, khuôn mặt ông bắt đầu biến đổi ngay lập tức, trở nên x·ấ·u xí vô cùng. Khí đ·ộ·c, đó là đ·ộ·c khí.
"Môn chủ đại nhân." Thấy không ổn, vị Thái Thượng trưởng lão và lão phu nhân vội vàng tiến lên phía trước, giải đ·ộ·c cho môn chủ Cửu Đạo Long Môn. Môn chủ Cửu Đạo Long Môn dù sao cũng là thất phẩm Chí Tôn, bản thân thể chất mạnh mẽ, cộng thêm việc chữa trị kịp thời, nên luồng đ·ộ·c khí rất nhanh đã bị giải trừ. Chỉ là lúc trước còn đang tươi cười rạng rỡ, lúc này khuôn mặt lại tràn đầy giận dữ. "Đây là kinh hỉ mà ngươi nói?" Nói rồi ông liền ném chiếc hộp về phía tiểu nhi t·ử Long Thượng Tùng. Lần đập này không hề nhẹ, không chỉ nện Long Thượng Tùng bay ra ngoài, mà còn khiến đầu hắn chảy m·á·u, mặt mũi biến dạng. Nhưng Long Thượng Tùng không quan tâm đến vết thương của mình mà vội vàng nhặt chiếc hộp lên xem xét. Lại phát hiện bên trong không có gì cả. "Cái... cái này... Sao... sao có thể như vậy?" Long Thượng Tùng hiện rõ vẻ bối rối, sợ đến nỗi nói không nên lời.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận