Tu La Võ Thần

Chương 6072: Ngẫu nhiên gặp Ngục Tông

"Chương 6072: Ngẫu nhiên gặp Ngục Tông “Tiền bối vì sao chắc chắn như vậy?” Sở Phong hỏi.
“Trực giác.” Âu Dương Không Vũ vừa cười vừa nói.
“Chỉ là trực giác, không có căn cứ sao?” Sở Phong tiếp tục hỏi.
“Căn cứ chính là, mẹ ngươi rất mạnh, với lại ta cảm thấy nàng còn có điều giấu giếm.” “Tiểu tử ngươi, có thể bị Thất Giới Thánh Phủ truy sát, lại bình yên vô sự, tự nhiên là có chút thông minh.” “Vậy ngươi cảm thấy ngươi thông minh là theo ai vậy, tự nhiên là mẹ ngươi a.” “Một nha đầu thông minh lại có thực lực như vậy, làm sao có thể bị người đả thương được chứ.” “Về phần bên trong Thất Giới Thánh Phủ, dường như thật sự có lực lượng cường đại, nhưng loại lực lượng kia không thể là Giới Thiên Nhiễm sử dụng được.” “Đã là lực lượng của Thất Giới Thánh Phủ, thì sao lại gây tổn thương thiên tài của Thất Giới Thánh Phủ được?” “Cho nên ta suy đoán, việc mẹ ngươi che giấu là có khả năng, nhưng không đến mức bị tước đoạt huyết mạch.” Âu Dương Không Vũ nói.
Phân tích của hắn tuy chỉ là suy đoán, nhưng cũng đã khiến Sở Phong an tâm phần nào.
Hầu hết những người hiểu rõ mẹ hắn đều cảm thấy mẹ hắn sẽ không sao, đủ để chứng minh năng lực của mẹ hắn được những người này tuyệt đối tán thành.
Dù sao Giới Thiên Nhiễm cũng không yếu mà.
Tiếp đó, dưới sự giúp đỡ của Sở Phong và Bạch Vân Khanh, Âu Dương Không Vũ cũng bắt đầu chính thức tiến hành trị liệu cho Cổ Lệnh Nghi.
Nhưng cuối cùng, hắn lại thở dài một hơi.
“Sao có thể bị kích thích đến mức này chứ?” “Bài thuốc này vậy mà lại vô hiệu.” “Đây chính là đơn thuốc do Y Tiên vĩ đại nhất thời Viễn Cổ để lại đấy.” Âu Dương Không Vũ vừa nhíu mày, vừa cảm thán.
“Tiền bối, không được sao?” Sở Phong tiến lên hỏi.
“Sở Phong, tạm thời để nó khôi phục ý thức có được không?” Âu Dương Không Vũ hỏi.
“Ta chỉ muốn hỏi nàng một vài chuyện, khôi phục tạm thời cũng được.” Sở Phong nói.
“Vậy thì ta ngược lại vẫn còn một bài thuốc.” “Bây giờ ta sẽ chuẩn bị, nhưng vẫn cần một dược thảo chủ yếu.” “Sở Phong tiểu hữu, đi lấy một chút đi.” Nói đến đây, Âu Dương Không Vũ nhìn Điền Minh: “Điền Minh, ngươi dẫn đường cho Sở Phong, đi mang ba viên ngưng thần linh thảo tới đây.” “Tuân lệnh.” Điền Minh lập tức đáp ứng.
Âu Dương Không Vũ bèn ném cho Sở Phong một chiếc chìa khóa kết giới.
“Tiền bối, nhường một chút để. . . Để huynh đệ của ta lưu. . . Lưu lại giúp ngươi đi.” “Lấy thuốc thôi mà, ta ta ta. . . Ta đi là được.” Vương Cường đứng dậy nói.
“Ta không tin ngươi, Sở Phong đi thôi.” Âu Dương Không Vũ nói.
“Ta sát. . .” Vương Cường không nói gì, nhưng lại nói: “Cái cái cái cái. . . Vậy ta cũng đi.” Âu Dương Không Vũ không để ý đến, căn bản không quan tâm Vương Cường đi hay ở.
Dưới sự dẫn đường của Điền Minh, ba người Sở Phong mặc dù vẫn ở trong Huyết Mạch thiên hà, nhưng đã đi đến một thượng giới khác.
Theo lời Điền Minh, Âu Dương Không Vũ trồng ngưng thần linh thảo ở một vùng núi trong thượng giới này.
Là vì trong dãy núi đó có một hồ nước đặc biệt, trong hồ tỏa ra linh khí, tương đối thích hợp để ngưng thần linh thảo sinh trưởng.
Điền Minh vốn sinh sống ở một thôn nhỏ dưới chân dãy núi kia.
Tình cờ gặp Âu Dương Không Vũ, lúc này mới được đưa đến đạo quan để hỗ trợ.
Cũng biết cách tu luyện do Âu Dương Không Vũ dạy.
“Sở. . . Sở Phong đại nhân, ta có một điều thỉnh cầu, không biết không biết có nên nói hay không.” Điền Minh bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
“Chuyện gì, cứ nói đừng ngại.” Sở Phong nói.
“Ta ta. . . Ta muốn về thăm nhà một chút, chỉ nhìn một chút thôi, cùng người nhà chào một chút. . . Hỏi thăm.” “Khi ta rời đi, em gái vừa mới chào đời, hiện tại chắc cũng năm tuổi, nhưng mà. . . Nhưng ta còn chưa gặp nó.” “Nếu không được vậy vậy. . . Vậy không sao, coi như ta chưa nói gì, không cần nói với Âu Dương đại nhân đâu.” Điền Minh càng nói càng sợ hãi, đầu cũng cúi thấp xuống.
“Thăm người nhà thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì to tát, lấy ngưng thần linh thảo xong, ta cùng ngươi đi.” Sở Phong nói.
“Tốt, phu nhân. . . Tốt quá rồi.” Điền Minh lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Nhìn ra được, hắn thật sự rất nhớ nhà, dù sao khi hắn rời nhà vẫn còn là một đứa trẻ.
Mà Âu Dương Không Vũ tính tình cổ quái, Điền Minh chắc hẳn rất sợ hắn, cho dù nhớ nhà cũng không dám nói.
Tiếp đó, theo chỉ dẫn của Điền Minh, dãy núi kia cũng nhanh chóng xuất hiện ở phương xa.
Vốn là đi thẳng đến nơi trồng ngưng thần linh thảo, nhưng Sở Phong vì tầm mắt rộng rãi, nên đã nhìn thấy một ngôi làng hẻo lánh trong dãy núi.
Nhưng sau khi nhìn thấy, Sở Phong lại hơi nhíu mày.
Trong thôn xuất hiện khách không mời mà đến, tất cả mọi người đều bị nhốt lại.
Mà những vị khách không mời mà đến đó, chính là người của Ngục Tông.
Mười tên Địa Ngục sứ của Ngục Tông.
Mấy người Ngục Tông này không những phong tỏa thôn, mà còn bố trí cả đại trận.
Đây không phải là trận pháp bình thường, mà giống như một loại nghi thức đặc thù.
Trước mắt, một bé gái nằm ở giữa đại trận, đám Địa ngục sứ của Ngục Tông thì đang thúc giục trận pháp.
Tư thế kia, rất có thể là đang làm điều bất lợi cho bé gái kia.
Dù sao Ngục Tông, vốn nổi tiếng là thích sát hại thiên tài.
“Đáng ghét Ngục Tông.” Nếu không phát hiện thì thôi, đã thấy rồi, Sở Phong không thể ngồi yên mà không quan tâm được.
Sở Phong không phải là người thích quản chuyện bao đồng, nhưng hắn căm hận nhất một loại người, đó chính là bắt nạt người già yếu tàn tật.
Huống chi đây còn là Ngục Tông.
Thế là Sở Phong trực tiếp đổi hướng, bay vút về phía ngôi làng kia.
“Sở Phong đại nhân, sai sai. . . Sai rồi.” Thấy vậy, Điền Minh còn muốn sửa.
Nhưng Sở Phong lại đưa tay bố trí một tòa trận pháp không gian thu nhỏ, thu Điền Minh vào trong đó, rồi cất đi.
Động tác này là để bảo vệ Điền Minh.
“Anh em, ngụy trang một chút.” Sở Phong nhìn về phía Vương Cường.
Sở Phong thấy được, Vương Cường cũng thấy được, hắn biết lý do Sở Phong đổi hướng.
Nhưng Vương Cường lại rất khó hiểu: “Huynh huynh. . . Anh em, chỉ là mấy mấy. . . Mấy tên bán thần mà thôi, có cần ngụy trang không?” “Nhỡ đâu chỗ tối còn giấu người khác thì sao?” “Cẩn thận đi được vạn năm thuyền, chúng ta coi như đắc tội Thất Giới Thánh Phủ, vẫn là trước hết đừng đắc tội Ngục Tông.” “Dù sao loại thế lực ẩn mình trong bóng tối này, sẽ khá phiền toái.” Sở Phong vừa nói vừa bố trí trận pháp ngụy trang.
Vương Cường cũng không phản đối, trực tiếp tiếp nhận.
Rất nhanh, Sở Phong và Vương Cường đã đến gần ngôi làng, chỉ một chưởng liền đánh nát kết giới phong tỏa thành bụi phấn.
Sau đó một đạo uy áp từ trên trời giáng xuống, mười tên Địa Ngục sứ tại đây trực tiếp nằm bẹp xuống đất.
Trong mười Địa Ngục sứ này, tuy có một tên Địa Ngục sứ mang chữ Ma, nhưng tu vi của Địa Ngục sứ chữ Ma kia cũng chỉ là bán thần trung kỳ.
Trước mặt Sở Phong và Vương Cường, bọn chúng căn bản không có cơ hội phản kháng.
“Từng cái một. . . Một đám súc sinh, con bé nhỏ như vậy mà cũng ra tay được.” Vừa nói, Vương Cường vừa rút ra một con dao găm, định tra tấn đám Địa Ngục sứ này.
Sở Phong cũng không định khách khí.
Nếu là trước đây, Sở Phong có lẽ đã trực tiếp hạ sát thủ.
Lần này sở dĩ không làm vậy, là vì Sở Phong vẫn còn muốn hỏi thăm một vài chuyện.
Nhưng đúng lúc này, vị Địa Ngục sứ mang chữ Ma lại lên tiếng.
“Các ngươi là ai, chúng ta là người của Ngục Tông, các ngươi dám xen vào việc người khác?” Lời này mang theo một chút ý uy hiếp.
Vì vậy, Vương Cường càng thêm tức giận, cầm dao găm xông về phía gã.
Nhưng Sở Phong lại lập tức giữ Vương Cường lại, sau đó hơi chuyển ý nghĩ, uy áp tăng lên, chín tên Địa Ngục sứ kia một tiếng kêu thảm, đều bất tỉnh.
Chỉ có Địa Ngục sứ mang chữ Ma kia không sao.
Cảnh này khiến Địa Ngục sứ mang chữ Ma cũng hơi kinh ngạc, gã cảm giác được uy áp của Sở Phong là cố ý bỏ qua cho mình, cho nên mình mới không bị sao.
Và đúng lúc này, Sở Phong phẩy tay áo một cái, để lộ chân dung.
Nhìn thấy Sở Phong, Địa Ngục sứ mang chữ Ma kia càng trở nên vô cùng kích động: “Sở Phong tiểu hữu, lại là ngươi sao?” (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận