Tu La Võ Thần

Chương 2779: Không phải hèn nhát

Đệ tử Tiên Binh sơn trang rời đi, nhưng hắn chưa hề có ý định bỏ mặc Lý Hưởng như vậy. Cho nên, hắn dù rời đi vẫn lưu lại ký hiệu dọc đường, để khi tìm được cứu binh thì quay lại giải cứu Lý Hưởng. Chỉ là, đệ tử Tiên Binh sơn trang đã đi rất xa, nhưng vẫn không thấy bóng người nào, hắn có chút sốt ruột. Dù sao, nhìn bộ dạng của Vũ Văn Đình Nhất, có lẽ sẽ giết Lý Hưởng, nếu trở về muộn, cho dù tìm được người có thể giải cứu Lý Hưởng, e rằng cũng vô ích.
Nhưng ngay khi vị đệ tử Tiên Binh sơn trang này đang lo lắng tột độ, trong mắt hắn chợt hiện lên vẻ vui mừng. Hắn phát hiện, một đám người đang đến gần, mà người đi đầu lại chính là Sở Phong. Giờ phút này, người mà hắn muốn gặp nhất không ai khác ngoài Sở Phong. Vì những người khác chưa chắc đã muốn quan tâm chuyện của Lý Hưởng, nhưng hắn cảm thấy Sở Phong phần lớn sẽ quan tâm.
"Sở Phong, Sở Phong huynh, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt." Bỗng nhiên, đệ tử Tiên Binh sơn trang kia bắt đầu lớn tiếng kêu lên. Thật ra, Sở Phong đã sớm chú ý tới vị đệ tử Tiên Binh sơn trang này, Sở Phong cố ý đi về phía hắn, vì Sở Phong muốn, nếu có cơ hội vào Táng Linh Trì, thì sẽ dẫn theo người của Tiên Binh sơn trang và Thánh Đan sơn trang cùng đi. Nên dọc đường, chỉ cần gặp người của Tiên Binh sơn trang, dù đối phương không muốn đi theo Sở Phong, Sở Phong cũng sẽ chủ động mời. Nhưng giờ phút này, thấy đệ tử Tiên Binh sơn trang này khẩn trương như vậy, Sở Phong cũng khẽ động ánh mắt, ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện gì. Thế là Sở Phong khẽ động thân hình, trong nháy mắt liền tới gần đệ tử kia.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Phong hỏi. "Lý Hưởng, Lý Hưởng, là Lý Hưởng, Lý Hưởng bị Vũ Văn Đình Nhất bắt rồi, Vũ Văn Đình Nhất muốn giết hắn." Đệ tử Tiên Binh sơn trang nói. "Cái gì? Ngươi thấy Vũ Văn Đình Nhất và Lý Hưởng?" Nghe lời này, đệ tử Thánh Đan sơn trang lập tức luống cuống. Thực ra, khi nghe tin này, lòng Sở Phong cũng có chút hồi hộp, bởi vì đây là chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất. "Ở đâu, ngươi nhìn thấy ở đâu?" Sở Phong hỏi, hắn gần như chắc chắn lời đệ tử Tiên Binh sơn trang kia nói là thật. Vì Sở Phong không chỉ thấy đệ tử kia không giống đang nói dối, mà qua phản ứng của hắn, Sở Phong suy đoán rằng, hẳn là hắn đã tận mắt chứng kiến tất cả chứ không phải nghe nói lại.
"Ta dẫn đường cho ngươi, ta dẫn đường cho ngươi." Đệ tử Tiên Binh sơn trang kia cũng không do dự, quay người dẫn đường cho Sở Phong. Mà sức quan sát của Sở Phong cũng rất tốt, cho nên đi không bao lâu, Sở Phong đã nhận ra ký hiệu mà đệ tử kia để lại, nên căn bản không cần đệ tử kia dẫn đường, Sở Phong tự mình nhanh chóng tiến lên. Vì quá lo lắng cho Lý Hưởng, Sở Phong trực tiếp thi triển toàn lực, khí tức tam phẩm Chân Tiên bùng nổ, lôi văn cũng xuất hiện trên trán, khí tức của Sở Phong rất nhanh từ tam phẩm Chân Tiên tăng lên đến tứ phẩm Chân Tiên. Trong tình huống này, tốc độ của Sở Phong cũng nhanh hơn rất nhiều.
"Sở Phong huynh đệ, chẳng phải là nhị phẩm Chân Tiên à, khi nào đột phá đến tam phẩm Chân Tiên?" Khi Sở Phong thi triển toàn lực, những người đi theo sau lưng Sở Phong lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ đều rõ ràng, tu vi của Sở Phong chỉ là nhị phẩm Chân Tiên, và trước đó khi quan sát Sở Phong, khí tức của hắn cũng là nhị phẩm Chân Tiên. Sao chỉ trong một thời gian ngắn mà tu vi của Sở Phong đã tăng lên đến tam phẩm Chân Tiên? Rõ ràng, Sở Phong đột phá đến nhị phẩm Chân Tiên cảnh khi ở Tiên Binh sơn trang, và khoảng thời gian đó không quá lâu, Sở Phong không thể nào lại đột phá trong một thời gian ngắn như vậy mới đúng.
Trong chốc lát, mọi người vừa kinh ngạc vừa thán phục, sau một hồi phân tích, có người cảm thấy Sở Phong ban đầu đã giấu đi tu vi thực sự. Vì, nếu như Sở Phong thật sự đột phá lên nhị phẩm Chân Tiên khi ở Tiên Binh sơn trang, và không lâu sau đó lại đột phá lên tam phẩm Chân Tiên, thì tốc độ phát triển này thực sự quá kinh người. Dù sao từ lần tỉ thí săn bắn ở Tiên Binh sơn trang, mới chỉ qua hai tháng mà thôi. Nên so với việc ẩn giấu tu vi, mọi người càng tin rằng Sở Phong trong hai tháng lại đột phá lần nữa.
Vũ Văn Đình Nhất và Lý Hưởng vẫn ở chỗ cũ lúc trước. Chỉ là giờ phút này, Lý Hưởng không chỉ có gương mặt be bét máu thịt, mà toàn thân trên dưới đều trở nên be bét máu thịt. Khí tức càng suy yếu đến cực hạn, giống như một người sắp chết, hắn không còn chút sức lực nào.
"Ngươi xem ngươi đấy, đi gần với Sở Phong kia như vậy, thì được gì?" "Nếu không phải hắn cùng hóa long huynh đ·á·n·h cược, ngươi đã không thành quân địch của chúng ta, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này." Vũ Văn Đình Nhất dùng giọng điệu trêu tức nói với Lý Hưởng, hắn không hề đồng cảm cho Lý Hưởng mà là châm biếm, hắn đang giễu cợt Lý Hưởng.
"Ha ha..." Giọng Lý Hưởng cực kỳ suy yếu, dường như không còn sức để nói chuyện, nhưng hắn vẫn cười, thậm chí trong nụ cười còn có ý trào phúng. "Sao, muốn...khiêu khích mối quan hệ giữa ta và Sở Phong đại ca sao?" "Vậy ngươi đúng là nghĩ nhiều rồi." "Cái tên Vũ Văn Hóa Long kia, vô duyên vô cớ ra tay với ta, đã sớm kết oán rồi, với phẩm chất của hai người các ngươi, dù lúc ấy ta nín nhịn không nói, có lẽ sau này gặp lại, các ngươi cũng không tha cho ta."
"Chưa nói đến việc Sở Phong đại ca đánh cược với Vũ Văn Hóa Long, cũng chỉ muốn ra mặt cho ta thôi." "Việc về sau đánh Vũ Văn Hóa Long 10 ngàn cái tát, cũng là ta Lý Hưởng tự nguyện." "Cho nên, ta không những không trách Sở Phong đại ca, ngược lại còn cảm kích hắn, dù sao ta quen biết hắn không lâu mà hắn đã chịu ra mặt vì ta, đủ để thấy, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, ít nhất hắn xem ta là bạn bè."
"Còn về chuyện đánh Vũ Văn Hóa Long 10 ngàn cái tát, thật sự, dù hiện tại ta cũng không hối hận." "Ta Lý Hưởng, không tính là anh hùng, nhưng ta tuyệt đối không phải là thứ hèn nhát." "Ngươi muốn giết cứ giết, muốn xẻ thịt cứ xẻ, Lý Hưởng ta nếu nháy mắt một cái, ta tùy ngươi đổi họ."
Dù Lý Hưởng rất yếu ớt, nhưng những lời hắn nói lại rất kiên cường. Nghe Lý Hưởng nói xong, Vũ Văn Đình Nhất sững sờ, nhưng rất nhanh trên mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ hung ác. "Tốt, ngươi không phải thứ hèn nhát, vậy thì ta đổi ý." "Vì nếu thật giết ngươi, quá tiện nghi cho ngươi, ta muốn để ngươi thống khổ cả đời." Trong lúc nói, Vũ Văn Đình Nhất chìa ngón tay ra, một đạo lưỡi đao võ lực từ đầu ngón tay hắn ngưng tụ thành hình, bay vút về phía đan điền của Lý Hưởng. Sau đó, chỉ nghe thấy "Phụt" một tiếng, đạo lưỡi đao võ lực kia đã xuyên thủng đan điền Lý Hưởng.
Vũ Văn Đình Nhất, đã phế bỏ tu vi của Lý Hưởng. Tuy rằng, nhục thân của cường giả Chân Tiên cảnh bất tử bất diệt, nhưng đây là nói so với những người yếu hơn hắn mà thôi. Khi gặp phải loại người như Vũ Văn Đình Nhất, thực lực vượt xa Lý Hưởng, Lý Hưởng giống như một con cừu non đợi thịt, Vũ Văn Đình Nhất muốn làm gì thì làm, Lý Hưởng hoàn toàn không có cách nào cả. "Cầu xin ta đi, nếu cầu xin làm ta hài lòng, ta có thể sẽ cân nhắc tha cho ngươi."
Vũ Văn Đình Nhất, cười nham hiểm nhìn Lý Hưởng đang co quắp trên mặt đất, dùng giọng điệu trào phúng nói. Lúc này Lý Hưởng, có thể cảm nhận rõ ràng, tu vi của mình đang tan biến bên trong cơ thể. Hắn biết, không lâu sau tu vi của mình sẽ tan biến hoàn toàn, trở thành một phế nhân không có tu vi. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nghiến chặt răng, không hề xin tha, thậm chí một tiếng rên cũng không phát ra. Vì Lý Hưởng không chịu thua, nên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết.
"Lý Hưởng!!!" Đúng lúc này, từ phía xa bỗng truyền đến một tiếng la vội vã. Nghe thấy thanh âm này, tâm thần Lý Hưởng lập tức chấn động. Vì hắn có thể xác định, đó chính là giọng của Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.) - 278
Bạn cần đăng nhập để bình luận