Tu La Võ Thần

Chương 5715: Lấy người tôi long tủy

"Tiền bối, đã lấy được đồ vật tiền bối mong muốn chưa?" Sở Phong hỏi.
"Đã lấy được rồi, nhưng hơi phiền phức." Đến đây, Long Lân đổi giọng, hỏi: "À phải, ngươi có biết, ta tìm được ngươi như thế nào không?"
"Thật ra ta cũng muốn hỏi tiền bối." Sở Phong hỏi.
Trước đó Thôn Thiên Kỳ Lân nói, có người bí mật quan sát mình, lúc đầu Sở Phong tưởng là Thái Sử Tinh Trùng. Nhưng bây giờ xem ra, chính là Long Lân. Lúc đó Long Lân đã phát hiện Sở Phong, đồng thời ngấm ngầm theo dõi Sở Phong.
Nhưng lúc đó Sở Phong đang ngụy trang khuôn mặt. Hắn cực kỳ tự tin vào kỹ xảo ngụy trang của mình, chưa kể tu vi, hắn còn là người được chân truyền của Tần Cửu. Vì vậy Sở Phong cảm thấy, lúc đó Long Lân chắc chắn không biết đó là mình, vậy... Vì sao lại bí mật quan sát hắn?
"Chuyện của chúng ta có thể từ từ nói, chẳng phải ngươi cần dùng mạng con trai Thái Sử Tinh Trùng để cứu bằng hữu sao?"
"Không bằng bây giờ đi?" Long Lân hỏi.
"Tiền bối, việc này không vội." Sở Phong nói.
Thật ra Sở Phong không quá tin tưởng Long Lân, dù sao Sở Phong vốn không hiểu rõ Long Lân, huống hồ hắn còn làm ra chuyện phản loạn. Mà về chuyện của Long Tuyết, nếu là sự thật thì lại có thể hiểu được động cơ của hắn, đổi lại là Sở Phong, có lẽ cũng sẽ làm vậy. Nhưng tính chân thực thì Sở Phong không cách nào xác định. Nên đương nhiên cũng không muốn bại lộ vị trí của Bạch Vân Khanh. Về phần vết thương của Bạch Vân Khanh, tuy nói thực sự không nhẹ, nhưng may mà Sở Phong đã giúp nó ổn định, chỉ cần lấy được huyết mạch thì có thể khôi phục, về thời gian thì ngược lại có thể đợi một chút.
"Thật không vội sao?" Long Lân hỏi.
"Thật không vội." Sở Phong nói.
"Vậy thì tốt, ngồi xuống trò chuyện."
Vừa nói, Long Lân liền khoanh chân ngồi xuống đất, hoàn toàn không có dáng vẻ của một bá chủ thiên hà nào cả. Cái dáng vẻ tùy ý đó, thật giống như một người bạn cũ bình thường. Thấy vậy, Sở Phong cũng khoanh chân ngồi xuống.
Long Lân lấy ra một cái la bàn đặc thù, la bàn vô cùng cổ xưa và rất tinh xảo, la bàn lúc này đang chỉ vào Sở Phong.
"Tiền bối, ý gì?" Sở Phong hỏi.
"Long tủy của Tổ Long, ta đã có được, nhưng long tủy của Tổ Long, cực kỳ cuồng bạo, cần phải rèn luyện rồi mới có thể cho Tuyết Nhi sử dụng."
"Mà việc rèn luyện này, lại cần dùng người để rèn luyện." Long Lân nói.
"Tiền bối nói tiếp đi." Sở Phong nói.
"Người bình thường, đương nhiên không thể chịu đựng được lực lượng của long tủy, không chỉ có ta không thể chịu đựng, mà những người khác trong Đồ Đằng Long Tộc cũng không được."
"Sau khi được cao nhân chỉ điểm, chỉ có người có cường độ linh hồn đạt đến trình độ nhất định mới có thể tiếp nhận được lực lượng của long tủy."
"Cái la bàn này chính là do vị cao nhân kia cho ta, chuyên dùng để kiểm tra cường độ linh hồn."
"Hắn nói, nếu có thể tìm được người này, thì long tủy sẽ có cơ hội được rèn luyện."
"Nhưng ta chưa từng thấy la bàn này động, cho đến khi ngươi đến gần." Long Lân nói.
"Ý của tiền bối là muốn để ta hỗ trợ rèn luyện long tủy?" Sở Phong hỏi.
"Ừ." Long Lân gật đầu.
"Cần phải làm như thế nào?" Sở Phong hỏi.
"Ta sẽ dùng chí bảo, ngụy trang cho ngươi thành người có huyết mạch long tộc."
"Sau đó dung hợp long tủy vào huyết mạch giả kia, đến lúc đó có thể dùng thân thể ngươi để rèn luyện long tủy." Long Lân nói.
"Bất quá nó rất cuồng bạo, cần ngươi thích ứng."
"Đợi khi ngươi hoàn toàn thích ứng, lực cuồng bạo của nó sẽ giảm đi, đợi đến khi rèn luyện hoàn thành thì có thể dùng cho Tuyết Nhi." Long Lân nói.
"Tiền bối, ngài có thể đảm bảo, ta rèn luyện long tủy này xong, ngài sẽ trả lại chức tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc không?" Sở Phong hỏi.
"Chỉ cần Tuyết Nhi có thể hồi phục, đương nhiên có thể, dù sao ta vốn dĩ định như vậy." Long Lân nói.
"Ngươi thì bằng lòng, vậy còn những người theo ngươi tham gia phản loạn của Đồ Đằng Long Tộc, bọn họ có bằng lòng không?" Sở Phong hỏi.
"Cái này ngươi cứ yên tâm, ta có cách đối phó." Long Lân nói.
"Hy vọng tiền bối sẽ không gạt ta chứ?" Sở Phong cười hỏi.
"Sở Phong tiểu hữu, ta không cần thiết phải lừa ngươi." Long Lân nói.
"Vậy tiền bối, ta có thể vào trong gặp bọn họ một chút không?" Sở Phong chỉ, đương nhiên là chỉ Long Thừa Vũ và những người khác.
"Bây giờ không được." Long Lân nói.
"Chỉ là gặp một mặt thôi." Sở Phong nói.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi giúp ta rèn luyện xong long tủy, ta không chỉ cho các ngươi gặp mặt, mà còn thả bọn họ đi."
Lời này Long Lân tuy nói bằng giọng cười, nhưng cũng mang chút ý tứ áp chế. Hắn cũng sợ Sở Phong không giúp hắn, muốn lợi dụng Long Thừa Vũ để Sở Phong giúp mình. Đương nhiên, Sở Phong hiểu rõ, nếu Sở Phong không muốn, Long Lân vẫn có những phương pháp khác ép buộc hắn. Bây giờ nhìn như hài hòa, đó là bởi vì Sở Phong có ý muốn giúp hắn, nhưng nghĩ ở một góc độ khác thì, Sở Phong thân ở cấm địa, mà thực lực Long Lân lại mạnh như vậy. Nói dễ nghe là Long Lân không khách khí mời Sở Phong đến cấm địa làm khách. Nhưng nói khó nghe thì chẳng phải Sở Phong bị giam giữ sao?
"Vậy còn Long Tuyết tiền bối, nàng ở đâu, ta có thể gặp nàng một chút không?" Sở Phong hỏi.
"Nàng cũng ở nơi này, ta cũng đang chuẩn bị dẫn ngươi đến gặp nàng đây."
Sau đó, Long Lân dẫn Sở Phong rời khỏi nơi này, lên tầng mây, lại ở đây tìm thấy một tòa đại trận. Đó là một đại trận chữa thương vô cùng ghê gớm, vận chuyển bằng vô số thiên tài địa bảo, cái giá phải trả để vận hành đại trận cực kỳ đắt đỏ. Mà ở trung tâm đại trận chữa thương này, có một tòa lầu các trên mây. Tất cả lực lượng của đại trận, đều tụ tập vào bên trong lầu các. Long Lân dẫn Sở Phong vào bên trong, nhìn thấy một bà lão đang hôn mê nằm trên giường. Bà lão không chỉ toàn thân nhăn nheo mà còn gầy như que củi, ngay cả tóc cũng rụng hết. Nhưng quần áo của nàng lại rất đẹp đẽ, đó là một chiếc váy trắng thêu thùa thủ công tinh xảo. Không cần Long Lân lên tiếng, Sở Phong cũng biết, đây chính là Long Tuyết. Chỉ là tình hình của Long Tuyết còn tệ hơn so với Sở Phong tưởng tượng.
"Tiền bối, ta có thể kiểm tra vết thương của Long Tuyết tiền bối một chút không?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên." Long Lân đồng ý.
Sở Phong tiến lên bắt mạch cho Long Tuyết. Sau khi kiểm tra, bệnh tình của Long Tuyết thực sự vô cùng khó giải quyết, do huyết mạch mà ra, bây giờ đã lan ra toàn thân. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì dù đại trận chữa thương tốn kém này cũng không thể duy trì sinh mạng cho nàng được nữa. Thời gian của Long Tuyết đã không còn nhiều, nhiều nhất là một năm.
Tình hình bệnh tật của Long Tuyết thực sự rất nghiêm trọng, Long Lân ngược lại không có lừa hắn.
"Tiền bối, ta có thể thử một chút."
"Nhưng nói trước những chuyện xấu, nếu có nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ từ bỏ." Sở Phong nói.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi nguyện ý giúp ta, ta đã vô cùng cảm kích, nếu thực sự có nguy hiểm đến tính mạng, dù ngươi muốn thì ta cũng sẽ cự tuyệt." Long Lân nói.
Sau đó, Long Lân dẫn Sở Phong quay lại nơi giam giữ Long Thừa Vũ và những người khác. Long Lân để Sở Phong ở chỗ này đợi hắn, hắn đi lấy những vật phẩm để dung hợp long tủy.
"Nhãi con, được đấy, tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc này lại là bạn của ngươi đấy à."
Vừa khi Long Lân đi, tiếng của Thôn Thiên Kỳ Lân liền lập tức vang lên.
"Đúng vậy, những thứ mà ngươi nói cảm nhận được trước đó là long tủy sao?" Sở Phong hỏi Thôn Thiên Kỳ Lân.
"Không rõ lắm, nhưng rất gần, vô cùng vô cùng gần, hẳn là ngay ở đây." Thôn Thiên Kỳ Lân nói.
"Chắc là sẽ có cơ hội nhìn thấy long tủy, đến lúc đó ngươi phân biệt xem sao." Sở Phong nói.
"Được rồi, không ngờ tiểu tử ngươi lại có giao thiệp rộng như vậy, đại gia quả nhiên không nhìn lầm ngươi mà." Thôn Thiên Kỳ Lân nói.
Nhưng Sở Phong không biết, sau khi Long Lân rời đi, cũng không lập tức đi chuẩn bị những thứ về long tủy. Mà là rời khỏi cấm địa, đến một tòa đại điện, hắn ngồi ở vị trí chủ vị phía trên, phẩy tay áo một cái, cửa điện mở ra. Ngoài cửa, có một người đang quỳ, chính là Thái Sử Tinh Trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận