Tu La Võ Thần

Chương 6178: Hiến tế

Chương 6178: Hiến tế.
Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi nhìn thẳng vào Thần Nhất, bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, từng chữ một nói: "Ta, Tiên Hải Ngư Nhi, sẽ không gả cho ngươi."
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Nhất càng thêm lạnh lẽo, sau đó vung mạnh tay áo rộng.
"Oanh" một tiếng, tòa cung điện này liền bị hắn phá hủy hoàn toàn.
Mà tất cả bên ngoài, đều hiện vào tầm mắt của Tiểu Ngư Nhi.
Bọn họ vẫn còn ở trên không trung, mà bên dưới là một quảng trường rộng lớn mênh mông, có thể so với một bình nguyên.
Trên quảng trường không chỉ bày biện khắp đá cẩm thạch tinh xảo, mỗi khối đá đều điêu khắc phù chú tinh xảo, những phù chú này liên kết với nhau, tạo thành một thể.
Nhìn mãi không thấy điểm cuối của quảng trường mênh mông này, quả thật là một tòa đại trận vô biên.
Trung tâm quảng trường, sừng sững một pho tượng màu vàng cao mấy vạn mét, đến nỗi mây cũng chỉ có thể trôi dưới chân nó.
Pho tượng sống động như thật, tựa như đang ấp ủ sự sống, đây chính là tượng thần tổ trong mắt Thần tộc.
Trước đây, Thần tộc ở Kim Xuyên thượng giới đã dùng trận pháp luyện hóa, lấy các tu võ giả làm tế phẩm, tế điện cho chính pho tượng thần tổ này.
Dưới chân pho tượng thần tổ, có một đài cao nhô lên, đó chính là trận nhãn, đồng thời cũng là nơi tế tự.
Trên không trung, còn tụ tập hàng triệu người của Thần tộc.
Bọn họ đứng trên không, chỉnh tề, xếp theo đội hình đặc biệt, quay quanh pho tượng thần tổ.
Thực lực của bọn họ xếp từ mạnh đến yếu, từ trong ra ngoài, là đang chuẩn bị cho một nghi thức nào đó.
Và phía trên một đám quân Thần tộc, còn có chín mươi chín người đứng đó, với thế quân lâm thiên hạ, xem xét tất cả, mang vẻ chủ nhân.
Bọn họ đều là những tồn tại mạnh nhất của Thần tộc, đều đạt tới cảnh giới Thiên Thần, cũng là anh em đồng bào của Thần Nhất, Thần Bách cũng ở trong đó.
Nhưng giờ phút này ánh mắt Tiểu Ngư Nhi lại hướng xuống phía dưới, vào một nơi vắng vẻ.
Đó là một góc hẻo lánh bị bỏ hoang của quảng trường, người thì nhung nhúc, quan sát từ trên không trông giống như một bầy kiến lớn đang tụ tập lại.
Đó chính là tộc nhân của Tiên Hải Ngư Tộc.
Trong mắt thế nhân, bá chủ một phương thiên hà, những tộc nhân cao quý của Tiên Hải Ngư Tộc, giờ phút này lại chen chúc nhau, tay chân mỗi người đều bị xiềng xích vàng trói chặt, thậm chí ngoài miệng họ còn mang cái lồng vàng giống như cho gia súc.
Trong đó, có cả các cường giả đỉnh cao của Tiên Hải Ngư Tộc, ông của Tiểu Ngư Nhi, cha mẹ của nàng và anh trai Tiên Hải Thiếu Vũ.
Nhưng tất cả đều chịu đãi ngộ như nhau, giống như một đám súc sinh bị nhốt ở đó.
Cảnh tượng này, đối lập rõ ràng với đám tộc nhân Thần tộc đứng trên không.
Tiểu Ngư Nhi vô cùng phẫn nộ nhìn Thần Nhất: "Thần Nhất, ngươi đã nói hôm nay sẽ không cho tộc nhân của ta biết chuyện này."
Nàng không hề ngạc nhiên về cách tộc nhân bị đối đãi, mà càng để ý đến việc họ xuất hiện ở đây.
"Ha, ta nói là có, nếu ngươi lựa chọn hy sinh bản thân, ta có thể không cho tộc nhân ngươi biết."
"Chỉ là ta lại đổi ý rồi."
Lời của Thần Nhất vừa thốt ra, một tràng cười vang lên, đó là tiếng cười của các huynh đệ Thần Nhất.
Bọn họ đều đang dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiểu Ngư Nhi, bao gồm cả Thần Bách và Thần Nhất.
"Ư... ư..."
Bên dưới truyền đến âm thanh.
Những người của Tiên Hải Ngư Tộc, khi nghe thấy đối thoại của Thần Nhất và Tiểu Ngư Nhi, biết được chân tướng, cảm xúc trở nên kích động.
Nhưng họ không thể nói ra lời, thậm chí bí mật truyền âm cũng không được, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
Tiểu Ngư Nhi nhìn người nhà mình, trong mắt tràn đầy đau lòng, thế là nàng quay sang nhìn Thần Nhất, giọng điệu hòa hoãn đi nhiều: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Thế nào?" Thần Nhất cười lạnh một tiếng.
"Ta, Thần tộc, chính là thần thánh và cao quý nhất trong thiên địa này."
"Nhưng ta cùng các anh em của ta cũng không hề lười biếng, ngược lại vô cùng cố gắng."
"Chúng ta chịu đựng trọn vẹn 50 nghìn năm rèn luyện mới được giáng sinh."
"Khổ tu một vạn năm mới bước vào cảnh giới Thiên Thần, mới có thành tựu ngày hôm nay."
"Ta, Thần Nhất, có thân phận cao quý, phẩm chất cần cù, tự nhiên có tư cách làm chủ thiên địa này."
"Tộc ta có thủ đoạn quan sát bên ngoài, ngươi có biết vì sao Thần tộc ta từ trước tới nay không quan sát tình huống bên ngoài không?"
"Là vì khinh thường việc quan sát lũ sâu kiến kia làm gì, cũng không thèm để ý đến việc chúng có thể đạt tới cảnh giới gì."
"Dù sao chỉ cần Thần tộc ta xuất thế, chúng chỉ có thể lựa chọn thần phục hoặc là t·ử v·ong."
"Nhưng ta không thể ngờ rằng, một ngày kia ta lại thua bởi một con sâu kiến chưa tới trăm tuổi."
"Tiên Hải Ngư Nhi, nỗi sỉ nhục này là do ngươi mang đến cho ta."
Ánh mắt hung dữ của Thần Nhất khiến Tiểu Ngư Nhi hiểu rõ, đây chính là sự trả thù của Thần Nhất đối với nàng.
Thế là Tiểu Ngư Nhi không hề cầu xin, mà bay thẳng xuống phía dưới, rơi vào nơi tế đàn: "Bắt đầu đi."
Thấy lời nói đã đến nước này mà Tiểu Ngư Nhi vẫn không có ý định thay đổi, sự lạnh lẽo trong mắt Thần Nhất càng thêm sâu đậm, ngay cả khóe miệng cũng run rẩy lên.
Nhưng rất nhanh, hắn giận dữ bật cười, chỉ là nụ cười lại vô cùng âm trầm.
"Rất tốt."
Hắn nhìn về phía các tộc nhân của Tiên Hải Ngư Tộc, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào cha mẹ của Tiểu Ngư Nhi.
"Vận khí các ngươi không tệ, có một người con gái tốt."
"Hiện tại con gái các ngươi, vì các ngươi, chuẩn bị đem bản thân mình làm vật hiến tế, hiến tế cho thần tổ của ta."
"Các ngươi cũng vì thế mà nhặt về được một mạng c·hó."
"Nhưng đây chính là vinh quang của Tiên Hải Ngư Tộc các ngươi."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Tiên Hải Ngư Tộc lại càng thêm kích động, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sát ý.
Nhất là Tiên Hải Thiếu Vũ cùng cha mẹ, ông của Tiểu Ngư Nhi, hận không thể chém Thần Nhất thành trăm mảnh.
Nhưng Thần Nhất lại càng đắc ý, hắn muốn chính là hiệu quả này.
Thần Nhất nhìn đám người Thần tộc, phất tay áo một cái: "Bắt đầu."
Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra, đám người Thần tộc đồng thời bắt đầu thi triển pháp quyết.
Ánh sáng vàng bao phủ cả thiên địa.
Theo đó, những phù chú trên quảng trường mênh mông liên tiếp sáng lên, từ bên trong lan nhanh ra bên ngoài.
Hóa ra, không chỉ quảng trường, cả thế giới dưới lòng đất đều là đại trận.
Đại trận hiến tế! ! !
Đại trận đã hoàn toàn được khởi động, tia sáng chói mắt bùng nổ từ thế giới dưới lòng đất, bao trùm lên cả Bình Uyên thượng giới.
Kim quang đột ngột xuất hiện, khiến thế nhân kinh hãi, còn tưởng rằng chí bảo xuất thế.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã cảm thấy chuyện không ổn, tất cả mọi người đều cảm giác như bị mất hết tu vi, mặt đất có một lực hút khủng khiếp, hút họ lại, không thể động đậy.
Đáng sợ nhất là lực hút kia không chỉ hút lấy thân thể mà ngay cả linh hồn cũng bị thôn phệ, chẳng mấy chốc nỗi đau đớn bị xé nát linh hồn lan ra toàn thân.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu rên của người lớn, tiếng khóc của trẻ con vang lên từ khắp nơi trong Bình Uyên thượng giới! ! !
Dù là cảnh giới nào.
Dù là nam hay nữ, già hay trẻ.
Phàm là người bị ánh sáng đó bao phủ, đều không thể trốn thoát khỏi số phận bị thôn phệ.
Đây chính là lý do vì sao Thần tộc từ Kim Xuyên thượng giới chuyển tới Bình Uyên thượng giới.
Bọn họ khởi động đại trận hiến tế, ngoài lực lượng của chính họ, còn cần một lượng lớn tu võ giả.
Thậm chí việc năng lượng thiên địa của Bình Uyên thượng giới dư dả cũng có liên quan tới Thần tộc.
Bọn họ đã bố cục từ lâu, thu hút người của thế giới khác đến định cư, cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Nhưng tất cả mọi người ở Bình Uyên thượng giới sẽ không lập tức c·h·ế·t, đây hết thảy chỉ mới bắt đầu.
Nhưng đã có một sức mạnh cường đại dung nhập vào trận pháp hiến tế, cuối cùng tụ lại nơi Tiểu Ngư Nhi hiến tế.
Hiện tại sức mạnh đang dung nhập vào cơ thể Tiểu Ngư Nhi, để nàng có thể tốt hơn trong việc hiến tế huyết mạch của mình cho pho tượng thần tổ.
Chỉ là, sức mạnh này sẽ gây ra không ít xung kích cho Tiểu Ngư Nhi.
Tiểu Ngư Nhi đau nhức nhíu mày, chẳng mấy chốc khuôn mặt tinh xảo đã đau đớn biến dạng.
Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề có ý lùi bước.
Trước đây, mọi người trong Thần tộc, bao gồm cả Thần Nhất đều đối xử rất tốt với Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng giờ đây, tất cả bọn họ đều lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngư Nhi.
"Đáng đời, ngày tốt lành không quá, thật đáng đời."
Thần Bách nghiến răng nghiến lợi, không có đồng cảm, không có đau lòng, chỉ có hận thù.
Đó cũng là thái độ của tất cả bọn họ, nếu như Tiểu Ngư Nhi chịu gả vào Thần tộc, bọn họ sẽ tiếp tục lễ phép đối đãi.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi đã khăng khăng lựa chọn con đường này, thì bọn họ chỉ thấy nàng đáng c·h·ế·t mà thôi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận