Tu La Võ Thần

Chương 4480: Lợi hại hơn công chúa

"A..." Sở Phong đột nhiên cười, nụ cười kia hết sức khinh thường. Sở Phong co được dãn được, bảo hắn tạm thời cúi đầu trước vị công chúa điện hạ này, làm thủ hạ của nàng, Sở Phong không phải không làm được. Nhưng nếu bảo Sở Phong vì sống tạm, liền giết chết Long Hiểu Hiểu, vậy thì Sở Phong tuyệt đối không thể nào làm được.
"Xem ra, ngươi không muốn rồi?" Vị công chúa điện hạ kia, từ thần thái của Sở Phong, nhìn ra được quyết định của Sở Phong. Điều này khiến nàng rất khó chịu, lại càng không cam tâm. Cho nên mới hỏi Sở Phong, là muốn xác định lại một lần.
"Muốn ta giết bạn bè, để cầu tự bảo vệ mình, ta làm không được." Sở Phong nói.
"Hắn thế mà cự tuyệt."
"Thật là một hậu bối có tình có nghĩa."
"Hậu bối như vậy, thời nay hiếm thấy."
"Đáng tiếc, gặp phải công chúa điện hạ của Cửu Hồn Thánh tộc, đây là người hắn không thể đắc tội nổi a."
Thấy Sở Phong lại cự tuyệt công chúa điện hạ, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận cho Sở Phong. Cho dù Sở Phong thiên phú nghịch thiên, nhưng chỉ cần hắn đắc tội Cửu Hồn Thánh tộc, mọi người đều đã cảm thấy, hắn đã bị phán án tử hình. Tại Cửu Hồn thiên hà, bất kỳ thế lực nào, cũng không dám đắc tội Cửu Hồn Thánh tộc.
"Triệu Vũ Trác, người này giao cho ngươi xử trí."
"Bất quá, đừng để hắn chết quá nhanh, càng không thể để hắn chết quá sảng khoái." Công chúa điện hạ nhìn về phía Triệu Vũ Trác. Lại khi lời này của nàng vừa dứt, uy áp đang đè ép Triệu Vũ Trác kia, cũng thu về.
"Công chúa điện hạ, cứ để cho ta thu thập tên không biết tốt xấu này." Triệu Vũ Trác đứng dậy, thay đổi dáng vẻ cô đơn cùng khó khăn lúc trước. Kỳ thực hắn đã sớm biết, vị công chúa điện hạ này là người thế nào. Vị công chúa điện hạ này đối với hắn như vậy, hắn cũng không phải là không có chuẩn bị tâm lý. Lúc trước khó khăn, là sợ Sở Phong đồng ý với vị công chúa điện hạ này, như vậy thì không chỉ có hắn không cách nào báo thù, mà có khi còn phải bỏ mạng trong tay Sở Phong. Nhưng hắn không ngờ tới, Sở Phong vậy mà lại cự tuyệt. Điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng lại đúng như ý hắn mong muốn.
Triệu Vũ Trác đi đến trước mặt Sở Phong, lộ ra ngay một kiện binh khí. Thanh binh khí kia, trông như một thanh trường kiếm, nhưng lại không phải kiếm bình thường, lưỡi kiếm phía trên đều là răng cưa. Lão giả tóc trắng đứng bên cạnh công chúa điện hạ cũng hiểu, Sở Phong sắp phải đối mặt với điều gì. Cho nên, Sở Phong vốn bị uy áp của lão đè ép nằm rạp trên mặt đất, cũng bị khống chế, trôi nổi lên, đứng trước mặt Triệu Vũ Trác.
Tình huống này, Triệu Vũ Trác càng lộ rõ vẻ đắc ý. "Ta đã khuyên ngươi, không nên đấu với ta."
Vừa dứt lời, chỉ nghe phù một tiếng, binh khí trong tay Triệu Vũ Trác, đã đâm vào thân thể Sở Phong. Mà khi hắn rút lưỡi dao ra, mang theo không chỉ có máu tươi, còn có cả thịt xương. Đây không phải là binh khí bình thường, mà là binh khí chuyên dùng để tra tấn người. Nó không chỉ gây đau đớn trên nhục thể, mà còn cả linh hồn. Nhưng Sở Phong, lại nghiến chặt răng, chớ nói kêu thảm, hắn liền hô một tiếng hừ nhẹ, cũng không phát ra.
"Triệu Vũ Trác, sao ngươi lại vô dụng như vậy?"
"Tra tấn người mà cũng không xong?"
"Hắn liền một tiếng thét thảm, cũng không phát ra." Công chúa điện hạ có chút không vui nói.
Nghe vậy, mặt Triệu Vũ Trác không nhịn được rồi, bắt đầu làm nặng thêm binh khí trong tay, đâm vào thân thể Sở Phong. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm. Rất nhanh, Sở Phong đã bị tra tấn máu thịt be bét, không ra hình người. Trong tình huống này, Sở Phong trở nên hết sức yếu ớt, thậm chí dần dần đã mất đi ý thức. Nhưng Sở Phong vẫn cắn chặt răng, nửa tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra.
Sở Phong tuy đã vô cùng bi thảm, nhưng Triệu Vũ Trác lại chẳng thể cao hứng nổi. Ngược lại là đổ mồ hôi lạnh liên tục, bởi vì hắn đã cảm nhận được sự không vui từ công chúa điện hạ bên cạnh.
"Thật là vô dụng, cút ngay." Cuối cùng, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn là xảy ra. Công chúa điện hạ giơ một chân lên, đá vào người Triệu Vũ Trác. Mà Triệu Vũ Trác liền rắm cũng không dám đánh, ngược lại ngoan ngoãn đứng qua một bên.
"Ngươi ngược lại cũng đủ đàn ông."
"Thế mà có thể chịu đựng được như vậy."
"Bất quá ta ngược lại muốn xem xem, cái này, ngươi có chịu được không." Công chúa điện hạ vừa nói, vừa lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi càn khôn. Bình ngọc chỉ bằng ba ngón tay, dài khoảng một ngón tay. Nhưng khi bình ngọc mở ra, một luồng hắc khí phóng ra, ngay sau đó một con trùng dài một mét màu huyết hồng, từ trong bình ngọc chui ra. Con trùng màu huyết hồng kia, tuyệt đối không chỉ dài một mét, vì một phần thân thể của nó còn giấu trong bình ngọc. Nhưng nhìn con trùng kia, rất nhiều người đều rùng mình. Con trùng này, toàn thân huyết hồng, giống như bị lột da, chỉ còn lại huyết nhục. Nó không có mắt, không có miệng, nhưng toàn thân đều mọc đầy răng nanh nhọn hoắt. Răng nanh ấy trải rộng toàn thân, trên thân dài một mét, liền có ít nhất trên trăm chiếc răng, rất là buồn nôn.
"Con trùng này, là độc vật thời Viễn Cổ, mỗi một chiếc răng của nó, đều chứa độc tố."
"Độc tố trong một chiếc răng, cũng đủ làm người đau đến không muốn sống, nếu nó chui vào cơ thể, không ai chịu được."
"Bất quá, ta có thể cho ngươi thêm cơ hội cuối cùng."
"Chỉ cần ngươi chịu giết con nha đầu kia, ta không chỉ thả qua cho ngươi, từ nay về sau, ta sẽ bảo đảm cho ngươi bình an." Công chúa điện hạ nói với Sở Phong. Nàng vẫn không cam tâm, vẫn hi vọng Sở Phong có thể thần phục mình.
"A..." Có ai ngờ, Sở Phong rõ ràng đã mơ hồ ý thức, nghe nói vậy, lại bật ra một tiếng cười nhạt. Tiếng cười nhạt này, giống như tiếng cười lúc trước, tràn đầy vẻ khinh thường. Nghe thấy lời này, khóe môi của công chúa điện hạ run lên. Nàng chưa từng gặp người nào không muốn sống, mà còn dám trái ý mình như vậy.
"Tốt lắm, ngươi có gan, ta cho ngươi cơ hội ngươi không trân trọng, vậy thì hiện tại ngươi không còn cơ hội nữa."
"Ta muốn ngươi sống không được, chết cũng không xong! ! !" Nói xong, công chúa điện hạ bóp tay quyết, sau đó bình ngọc trong tay có phù văn lấp lánh.
Chít chít chít chít Ngay sau đó, độc trùng trong bình phát ra tiếng kêu đáng sợ, nó sắp chui vào cơ thể Sở Phong.
Lúc này, rất nhiều người đều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp. Không đành lòng nhìn thấy một vị thiên tài như vậy, phải chịu cực hình như thế, rõ ràng hắn không làm sai điều gì, không đáng phải đối xử như vậy. Thế nhưng mọi người lại quá e ngại Cửu Hồn Thánh tộc, nên không thể ngăn cản tất cả. Những người thương cảm Sở Phong kia, chỉ có thể lựa chọn không quan sát tiếp nữa.
Về phần Long thị tộc trưởng, Ngu thị thiên tộc tộc trưởng, tuy rất muốn giải cứu Sở Phong, nhưng họ lại không dám ra tay. Bọn họ không dám đắc tội Cửu Hồn Thánh tộc. Hơn nữa, còn có lão giả tóc trắng kia ở đó, cho dù bọn họ có ra tay, cũng không phải là đối thủ, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
"Dừng tay! ! !"
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua, lại từ chân trời truyền đến. Quay lại quan sát, một cỗ chiến xa to lớn, từ chân trời hiện ra.
Nhìn thấy chiến xa đó, chớ nói người khác, ngay cả vị công chúa điện hạ này, cùng những người khác của Cửu Hồn Thánh tộc ở đây, đều lộ vẻ khẩn trương. Chiến xa này rất lớn, trên xe không chỉ có cung điện, lại còn có núi non sông ngòi. Nói là chiến xa, chẳng khác nào một tòa thành trì di động. Mà kéo chiến xa này, lại là những con ngựa có cánh khổng lồ cao tới trăm mét. Mỗi con ngựa đều trắng như ngọc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng thần thánh. Những con ngựa như vậy, lại có hàng vạn con. Hàng vạn con thần mã như vậy, đạp không mà đi, khiến hư không cũng rung động kịch liệt, còn mặt đất thì bắt đầu nứt toác. Cảnh tượng này, so với chiến thuyền của vị công chúa điện hạ kia, còn uy phong hơn nhiều. Quan trọng nhất là, trên chiến xa này, cũng treo lá cờ của Cửu Hồn Thánh tộc. Tất cả mọi người đều biết, có một nhân vật lợi hại hơn đang tới.
"Bái kiến công chúa điện hạ."
Thấy chiến xa này, vị công chúa bá đạo kia, không chỉ thu hồi độc trùng trong tay, mà còn vội vàng quỳ nửa gối trên hư không, cúi đầu làm đại lễ trước chiến xa đang tới. Không chỉ mình nàng, tất cả người mà nàng mang theo, bao gồm lão giả tóc trắng thực lực cường đại kia, đều nửa quỳ trên hư không, thi lễ với chiến xa. Hơn nữa, họ đồng thanh hô lớn một câu. "Bái kiến công chúa điện hạ! ! !"
"Công chúa điện hạ, lại có thêm một vị công chúa Cửu Hồn Thánh tộc đến sao?" Một màn này, càng làm cho mọi người kinh ngạc. Mọi người tuy sớm đoán được, nhân vật trên chiến xa kia, thân phận còn không đơn giản. Nhưng lại không ngờ tới, người kia cũng là một vị công chúa điện hạ. Quan trọng nhất là, mọi người có thể nhìn thấy trong mắt vị công chúa vừa tra tấn Sở Phong lúc nãy, có sự sợ hãi cùng bất an. Có thể khiến một vị công chúa bá đạo e sợ như vậy. Vậy thì nhất định, người này không hề đơn giản. Mà đúng lúc này, chiến xa bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp, từ trong chiến xa bay ra.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận