Tu La Võ Thần

Chương 5711: Bị người để mắt tới?

"Chương 5711: Bị người để mắt tới? "Tiểu tử, ngươi bị người để mắt tới." Bỗng nhiên, tiếng của Thôn Thiên Kỳ Lân vang lên bên tai, nghe vậy Sở Phong lập tức mở tinh thần lực ra. Nghiêm túc quan sát, quả nhiên trong mơ hồ cảm giác được, như có một ánh mắt đang nhìn mình. Đối phương ẩn tàng quá sâu, nếu không có Thôn Thiên Kỳ Lân nhắc nhở, Sở Phong thậm chí không thể xác định, ánh mắt này có tồn tại hay không. "Tiền bối, ngươi có thể cảm giác được? Hắn tu vi thế nào?" Sở Phong hỏi. "Giờ mới biết gọi tiền bối, không gọi bản đại gia heo?" Thôn Thiên Kỳ Lân có chút khinh thường. "Tiền bối, chúng ta là cùng một nhóm mà, so đo nhiều vậy làm gì." "Ngươi nhìn ta vậy có so đo không, ngươi trước đó muốn giết ta à?" Sở Phong nói ra. "Ngươi còn không so đo? Ngươi cũng không nhẹ nhàng tra tấn bản đại gia." "Tiểu tử, ngươi đã bị để mắt tới, bản đại gia không có năng lực đó giúp ngươi đâu." "Ngươi cái này gọi là, không nghe đại gia nói, thiệt thòi ở trước mắt." "Giảng nghĩa khí, phải trả giá đắt đấy, ngươi tự cầu phúc đi." Thôn Thiên Kỳ Lân nói xong, liền ngậm miệng không nói nữa. Thế là Sở Phong ý niệm nhất chuyển, bắt đầu liên lạc Thần Hươu. "Tiền bối?" Sở Phong hỏi. "Sở Phong, bản thần vẫn chưa hồi phục, tạm thời cần nhờ chính ngươi." Thần Hươu ngược lại cho ra đáp lại, chỉ là đáp lại này, vẫn giống như trước, vẫn là phải nhờ Sở Phong tự mình xoay xở. Nhưng Sở Phong cũng không quá hoảng. Không nói trước mình có Tần Cửu đạo phù kia. Đồng thời còn có trận pháp bảo vệ của cha hắn. Trong khoảng thời gian này, mặc dù một mực đi đường, nhưng Sở Phong kỳ thật không hề rảnh rỗi. Không chỉ nghiên cứu làm sao phát huy lớn nhất lực lượng của Thất Giới Chú Hồn Hương. Còn vận dụng thủ ác mộng, tăng thêm cấp độ khống chế trận pháp bảo vệ mà cha hắn đặt trong cơ thể mình. Đồng thời đã xác định, trận pháp võ lực của cha hắn, không chỉ uy lực mạnh mẽ, ở một số phương diện thậm chí lợi hại hơn so với kết giới trận pháp. Chỉ là đáng tiếc, vô luận là phù của Tần Cửu, hay là trận pháp bảo vệ của cha hắn, đều chỉ có thể sử dụng một lần. Sở Phong không muốn dùng tùy tiện, mới hỏi thăm Thần Hươu có thể hỗ trợ không. Nhưng nói về sợ hãi, có hai lá bài bảo mệnh này Sở Phong thật sự không hề sợ hãi. Vượt qua tầng tầng kết giới môn, Sở Phong và những người khác được đưa đến một tòa đại điện bên trong. Bước vào đại điện này, Sở Phong cơ bản đã xác định, điều chờ đợi bọn họ tiếp theo không có chuyện gì tốt. Bởi vì ở chỗ sâu của tòa đại điện này có một cánh cửa. Dựa theo bản đồ mà Bạch Vân Khanh cho Sở Phong, con trai của Thái Sử Tinh Trùng đang ở sau cánh cửa đó. "Các ngươi cứ chờ ở đây." Một vị trưởng lão rời đi, chắc là đi thông báo gì đó, những trưởng lão khác thì ở lại trông chừng Sở Phong và những người kia. Nhưng những người đã vượt qua khảo hạch này, rõ ràng không hề phát hiện ra sự việc không ổn. Từng người một, trên mặt đều tràn đầy kích động và vui sướng không thể che giấu, có lẽ đã vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp ngay từ đầu. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm chuyện Thái Sử Tinh Trùng phản bội tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc, tham gia phản loạn. Mà lại rất mong chờ, có thể trở thành đệ tử của Thái Sử Tinh Trùng. Bên trong tòa đại điện này, hai bên bày không ít tượng đá, những tượng đá này đều bị trận pháp phong tỏa. Nhưng thực tế, đây không phải tượng đá, mà là tiêu bản được làm bằng một trận pháp đặc thù, chúng đều đã từng là những sinh vật sống. "Oa, đây chẳng phải là hung thú thái cổ, long tích hung thú sao?" Bỗng nhiên, một vị giới linh sư đi tới trước một tiêu bản. Thấy vậy, các giới linh sư khác cũng đều tới xem. Tiêu bản này là một con thằn lằn cao tới mười mét, con thằn lằn này giống như người đứng thẳng, vảy trên thân nó có màu đen và xanh thẫm. Màu đen làm nền, màu xanh thẫm khá nổi bật, giống như áo giáp bám vào toàn thân, nhìn qua tựa như binh sĩ, vô cùng uy dũng. Sở Phong đã sớm chú ý tới tiêu bản này, thoáng nhìn thì tiêu bản này bất kể là thể tích hay mức độ hung ác, đều không bằng những tiêu bản hung thú khác ở đây. Nhưng Sở Phong lại có thể cảm giác được, con hung thú này khi còn sống chắc chắn rất mạnh, là con mạnh nhất trong đám hung thú này. "Đây thật sự là long tích hung thú làm thành tiêu bản sao?" Các tiểu bối giới linh sư khác cũng nhao nhao nghị luận. "Đây là đồ cất giữ của đại nhân Thái Sử Tinh Trùng, lẽ nào lại là giả?" Một vị trưởng lão nói. "Oa, thật sự là thật à, nghe đồn long tích hung thú cực kỳ cường đại, chúng có nguồn gốc từ thời thái cổ, vào sơ kỳ của thời đại này, chúng là một trong những tồn tại khiến tu võ giả đau đầu nhất." "Nhưng chúng đã sớm tuyệt tích, không ngờ lại có thể thấy được bản thật, đây quả là bảo vật vô giá." Một tiểu bối giới linh sư kinh ngạc thốt lên. "Từ nhỏ đã nghe ông ta kể về long tích hung thú, nói chúng khác với hung thú khác, có tổ chức có kỷ luật, trời sinh đã mặc áo giáp, bởi vì sức chiến đấu của chúng cực mạnh." "Không ngờ có một ngày có thể nhìn thấy bản tôn, đây chính là bảo vật vô giá." Lại có những giới linh sư khác phụ họa. "Các ngươi có biết, vì sao long tích hung thú được gọi là long tích hung thú không?" Thấy đám tiểu bối nhiệt tình như vậy, trưởng lão cai ngục ở đây cũng có hứng, không khỏi hỏi. "Ta biết, bởi vì long tích hung thú, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, trên đầu liền sẽ mọc ra sừng rồng." "Mà long tích hung thú có thể mọc ra sừng rồng thì cực kỳ cường đại, nghe nói…đạt đến Thiên Thần cảnh." Một tiểu bối nói ra. Nghe hắn nói vậy, những tiểu bối khác đã nghe qua long tích hung thú đều có chút nghi ngờ. "Thiên Thần cảnh? Thật hay giả?" Thiên Thần cảnh, ở sơ kỳ thời đại này đúng là đã xuất hiện không ít. Nhưng bây giờ, căn bản không có cường giả Thiên Thần cảnh, đồng thời cường giả Thiên Thần cảnh đã mấy vạn năm không xuất hiện. Nguyên nhân là thế, Thiên Thần cảnh chỉ còn là truyền thuyết, chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Nhưng lại đại diện cho sức mạnh vô thượng, cùng đỉnh cao cường đại. Nói long tích hung thú này cường đại, bọn họ đồng ý, nhưng nếu nói chúng có thể đạt đến Thiên Thần cảnh thì tự nhiên có chút nghi ngờ. "Hắn nói không sai, long tích hung thú mọc sừng rồng, tu vi xác thực có thể đạt đến Thiên Thần cảnh." Nhưng đúng lúc các tiểu bối chất vấn, vị trưởng lão kia lại khẳng định chắc chắn. "Thật sự có thể đạt đến Thiên Thần cảnh?" Nghe vậy, các tiểu bối lại nhìn long tích hung thú, ánh mắt lại thay đổi, sự kính ý càng đậm. Vị tiểu bối kia không tin, nhưng vị trưởng lão này nói thì bọn họ lại vô cùng tin. "Tiêu bản long tích hung thú mọc sừng dài, đại nhân Thái Sử Tinh Trùng cũng có cất giữ, chỉ có điều không ở nơi này." Vị trưởng lão kia còn nói thêm. "Oa!!!"" Nghe vậy, tất cả tiểu bối giới linh sư, đều lộ vẻ sùng bái, chỉ nhìn vẻ mặt của bọn họ thôi cũng thấy được đây không chỉ là vuốt mông ngựa. Sở Phong cũng cảm giác được, long tích hung thú mang theo sừng rồng, dù chỉ là tiêu bản thôi, nhưng cũng chắc chắn rất trân quý. Một lúc sau, vị trưởng lão đã rời đi lúc trước quay trở lại. Nhưng đi cùng với ông ta còn có một lão già một mắt tóc trắng phơ. Lão giả này Sở Phong nhận ra, người này là cha của Lý Tháp Nhi, sư thúc của Bạch Vân Khanh. "Kính chào đại nhân." Sau khi lão giả một mắt này bước vào, các trưởng lão ở đây đều vội làm lễ. Mà các tiểu bối giới linh sư rõ ràng không ai nhận ra hắn, nhưng thấy thân phận hắn không tầm thường, cũng đều nhao nhao hành lễ. Lão giả một mắt căn bản không để ý tới, mà phất tay áo một cái, mở cửa đại điện ở chỗ sâu ra. Nhìn thấy cảnh tượng đại điện chỗ sâu, tất cả mọi người đều biến sắc, trên mặt không còn vui sướng và nhẹ nhõm như trước. Trong cung điện kia, tường và các nơi đều đầy rẫy những đường vân kết giới phức tạp cùng phù chú quỷ dị. Mà giữa đại điện, có một cái ao, cùng một cái quan tài, cùng vài cái bình. Ao và quan tài liên kết với nhau. Quan tài trong suốt, tuy lực phòng ngự không mạnh nhưng lại chứa đựng một loại sức mạnh đặc thù, đồng thời xung quanh quan tài dán đầy bùa. Trong quan tài lại có một nam tử đang ngồi, toàn thân hắn bị ngọn lửa thiêu đốt, vết sẹo do hỏa diễm để lại trải rộng toàn thân, trông rất đáng sợ. Đồng thời hắn thở hổn hển từng ngụm một, đối với ánh mắt của mọi người, giống như đối xử với con mồi, lại còn có chút hưng phấn vô hình. Một màn quỷ dị như vậy, mặc kệ là ai thấy được, đều cảm thấy không đúng. Nhưng các vị tiểu bối giới linh sư vẫn ôm một chút hy vọng, coi như sự việc không tệ như bọn họ nghĩ. Rất nhanh, lão giả một mắt mở bảy cái bình ra, mỗi loại có chất lỏng khác nhau tuôn vào trong ao. Tuy là bảy màu khác nhau, nhưng đều tản ra mùi hôi thối, đều là máu, không chỉ có huyết dịch của con người, còn có máu của các chủng tộc khác. "Đại nhân, đây là làm gì vậy?" Mọi người hoảng loạn, bắt đầu nhao nhao hỏi thăm. Kỳ thực bọn họ không ngốc, đều nhìn ra, trước mắt khung cảnh vô cùng tà môn. "Đi vào." Lão giả một mắt nói. "A?" Mặt mọi người trắng bệch, sợ tới mức không biết phải làm sao cho phải. "Vị này, chính là con trai ruột của đại nhân Thái Sử Tinh Trùng, hắn mắc bệnh nặng, cần các ngươi giúp hắn chữa trị." "Đây cũng là khảo hạch cuối cùng của các ngươi." "Các ngươi bước vào ao, thuận theo sức mạnh trận pháp, chỉ cần có người có thể khiến bệnh tình của con trai đại nhân Thái Sử Tinh Trùng hòa hoãn, liền có thể trực tiếp trở thành đệ tử của đại nhân Thái Sử Tinh Trùng." Lão giả một mắt chỉ vào cái ao nói. Nghe vậy, tất cả mọi người vẫn còn chút do dự. "Nếu muốn từ bỏ, có thể trực tiếp rời đi." Lão giả một mắt chỉ về phía cửa điện đang mở rộng. Thấy tình hình này, có người cắn răng, rồi thực sự nhảy vào ao. Thấy vậy, những người khác tựa như sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, cũng nhao nhao nhảy vào ao. Thấy đám người như thế, Sở Phong lắc đầu, thầm than bọn chúng tham lam hám lợi, vì tiền đồ, lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Đương nhiên, cho dù bọn chúng có muốn từ bỏ cũng không có cách nào rời đi, lão giả một mắt sẽ không thực sự thả cho bọn chúng đi. Thế là, Sở Phong cũng thân hình nhảy lên, bay vút về phía ao. Nhưng đi vào trong ao rồi, tốc độ của Sở Phong lại đột nhiên tăng nhanh, trực tiếp nhảy lên trên quan tài. Một quyền đánh nát quan tài, đồng thời nắm đấm kia thuận thế đánh xuống, máu tươi bắn tung tóe, nắm đấm của Sở Phong trực tiếp xuyên thủng ngực con trai của Thái Sử Tinh Trùng. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)"
Bạn cần đăng nhập để bình luận