Tu La Võ Thần

Chương 716: Vứt bỏ? Lịch luyện? (5 càng)

Chương 716: Vứt bỏ? Lịch luyện? (5 chương) Thật ra, Sở Phong không phải lần đầu tiên đọc cấm kỵ huyền công, bởi vì tại Phiêu Miễu Tiên Phong, Phiêu Miễu Tiên Cô và Thu Thủy Phất Yên cho hắn bốn chiếc túi càn khôn, trong đó có một quyển cấm kỵ huyền công. Lúc ấy vì hiếu kỳ, Sở Phong từng xem qua quyển cấm kỵ huyền công đó một cách đơn giản. Sau khi xem, Sở Phong kinh ngạc trước sự uyên thâm của cấm kỵ huyền công, phát hiện người sáng tạo ra cấm kỵ huyền công quả thực rất đáng gờm. Nhưng Sở Phong cũng xác định, cấm kỵ huyền công tuy lợi hại, nhưng dù sao chỉ là công pháp, tuy có thể giúp người ta tiến bộ nhanh hơn trong cùng thế hệ, nhưng cũng có tính nguy hiểm rất lớn, tỷ lệ tu luyện thành công không cao, đồng thời coi như tu luyện thành công cũng có hạn chế, không thể so sánh với Thiên Tứ thần thể. Thế nhưng, quyển của Trương Thiên Dực lại hoàn toàn khác biệt. Quyển công pháp này rất khó tu luyện, ngay cả Sở Phong tu luyện cũng có độ khó rất cao. Nhưng có thể đảm bảo rằng, quyển cấm kỵ huyền công này ẩn chứa năng lượng, tuyệt đối vượt xa những gì Sở Phong từng biết về cấm kỵ huyền công. Phương pháp tu luyện ghi trên đó chỉ là bề ngoài, nếu nắm giữ toàn bộ, có thể tự mình cảm ngộ ra cảnh giới sâu hơn, thậm chí cảm ngộ được bình cảnh mà Trương Thiên Dực nhắc tới. Nói cách khác, tu luyện quyển cấm kỵ huyền công này, chỉ cần đột phá sẽ có thu hoạch khổng lồ, thậm chí bình cảnh này không có tận cùng, chỉ cần lĩnh ngộ đủ, huyền công nắm vững, hoàn toàn có thể tiếp tục đột phá xuống dưới. Cấm kỵ huyền công như vậy chẳng khác nào không có trói buộc, có thể nói, quyển cấm kỵ huyền công này thật sự có sự ảo diệu gần giống với Thiên Tứ thần thể, là công pháp có thể so sánh với Thiên Tứ thần thể. Tuy bây giờ nhìn không ra ưu thế quá lớn, nhưng chỉ cần tiếp tục tinh tiến, ưu thế sẽ càng lúc càng lớn, sẽ có một ngày nổi bật làm kinh người. Điều quan trọng nhất là, sau khi Sở Phong phân tích, dù huyền công này nhìn bề ngoài có vẻ như không có yêu cầu gì với người tu luyện, nhưng trên thực tế lại yêu cầu cực kỳ khắt khe, chỉ có một số người đặc biệt mới có thể tu luyện. Ngay cả Sở Phong cũng không phù hợp với yêu cầu tu luyện cấm kỵ huyền công này. Nhưng Trương Thiên Dực lại phù hợp với người tu luyện cấm kỵ huyền công này. Nói cách khác, ngoài Trương Thiên Dực hoặc những người giống Trương Thiên Dực ra, những người khác tu luyện cấm kỵ huyền công này thì đó là một con đường chết, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma mà chết, nặng thì trở thành cuồng ma khát máu mất hết linh trí.
"Sở Phong sư đệ, ngươi thấy ra điều gì sao?" Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Sở Phong, Trương Thiên Dực lo lắng hỏi.
"Trương sư huynh, huynh xem qua quyển cấm kỵ huyền công này, hẳn là liền rõ." Sở Phong không trực tiếp trả lời mà đưa quyển cấm kỵ huyền công mình cất giữ cho Trương Thiên Dực.
Trương Thiên Dực cũng không chậm trễ, nghiêm túc xem, nhưng xem xong hắn cũng rất khó hiểu, thậm chí hỏi Sở Phong: "Sở Phong sư đệ, đây thật sự là cấm kỵ huyền công sao? Sao nó lại khác biệt quá lớn với thứ ta tu luyện vậy?"
"Trương sư huynh, huynh vẫn không rõ sao? Như lời huynh nói, cấm kỵ huyền công của huynh khác biệt với người khác, thậm chí có thể thực sự so sánh với Thiên Tứ thần thể."
"Điểm khác biệt duy nhất là, Thiên Tứ thần thể khi sinh ra sẽ tạo ra thiên địa dị tượng, sinh ra xong càng thể hiện tài năng, luôn cho người ta một cảm giác khác biệt, là thiên chi kiêu tử."
"Ta nghĩ, nếu Tử Linh khi sinh ra không bị thủ đoạn đặc thù thì thành tựu bây giờ của nàng chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi, vì nàng là Thiên Tứ thần thể thực sự."
"Nhưng cấm kỵ huyền công của huynh lại có tiềm năng không kém gì Thiên Tứ thần thể, chỉ là lúc mới luyện không có gì khác biệt, có thể nói hiệu quả cũng giống các cấm kỵ huyền công khác, sẽ có thủ đoạn đặc thù, nhưng không thể so với Thiên Tứ thần thể."
"Nhưng chỉ cần đột phá một tầng bình cảnh, toàn bộ cơ thể huynh, từ trong ra ngoài, đến tế bào sẽ phát sinh biến đổi chất, càng đột phá sẽ càng rực rỡ."
"Theo ta thấy, nếu huynh tiếp tục tu luyện quyển cấm kỵ huyền công này, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được sức mạnh không thua kém gì Thiên Tứ thần thể."
"Quan trọng nhất là, quyển cấm kỵ huyền công này chỉ có huynh có thể tu luyện."
Sở Phong nói chi tiết, trên mặt lại đầy vẻ vui mừng. Trương Thiên Dực có được công pháp này, thành tựu sau này không thể đoán trước, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày đuổi kịp mình, thậm chí vượt qua mình cũng không biết chừng. Mà với tư cách là một người muốn tốt cho huynh đệ Trương Thiên Dực, Sở Phong đương nhiên vui mừng khi Trương Thiên Dực có bảo bối như vậy trong tay.
"Nói vậy, thân thế của ta thật sự là..." Trương Thiên Dực thật ra đã sớm có suy đoán, nghe Sở Phong nói vậy, hắn càng thêm xác định suy đoán của mình.
"Trương sư huynh, ta chỉ muốn nói, ta và huynh rất giống nhau, nhưng ta may mắn hơn huynh, ít nhất khi ta không có năng lực đã có một người cha nuôi tốt và một người anh trai tốt chăm sóc, còn huynh thì không." Sở Phong có chút cảm khái. Thân thế của Trương Thiên Dực bất phàm, chẳng lẽ hắn không phải như vậy sao?
"Ha ha, thật ra cũng không có gì. Nếu hồi nhỏ ta không trải qua những chuyện đó thì chưa chắc có được sự kiên nghị của ta bây giờ. Thật lòng, ta chưa từng hận cha mẹ mình, cũng không trách cha mẹ mình. Dù họ có lý do gì để bỏ rơi ta, ta vẫn hy vọng họ có thể sống tốt. Ta hy vọng khi ta tìm được họ, cả gia đình sẽ đoàn tụ, không còn phải chia lìa."
"Còn về chuyện những khó khăn mà ta phải chịu đựng khi không có họ, thì cứ coi như là một cuộc rèn luyện bản thân thôi." Trương Thiên Dực cười lớn, nụ cười rất rộng rãi nhưng vẫn có thể thấy rõ, hắn vô cùng nhớ người thân của mình.
"Lịch luyện à? Vứt bỏ máu mủ ruột thịt, xóa ký ức rồi vứt bỏ, không quan tâm?" Sở Phong nghĩ về những lời Trương Thiên Dực nói, nhưng ngược lại cũng thấy không phải là không thể. Tuy rằng cốt nhục tình thâm, nhưng mỗi người mỗi khác, vì để con mình không có cảm xúc ỷ lại, từ đó mạnh mẽ hơn, thì cũng có người làm ra chuyện này thật.
"Lẽ nào, cha mẹ ta cũng đang thử thách ta?" Sở Phong đột nhiên có ý nghĩ này.
"Không, tuyệt đối không, nếu thật là lịch luyện, thì sao lại muốn người bảo vệ ta chứ? Ta nghĩ chắc chắn họ có nỗi khổ tâm." Nhưng rất nhanh, Sở Phong lại phủ nhận ý nghĩ này.
"Rầm." Đúng lúc này, cửa điện đột nhiên bị người ta đạp tung, Khương Vô Thương nghênh ngang đi vào, vừa đi vừa kéo cổ họng hô to: "Thiên Dực đại ca, đã trễ thế này còn gọi ta đến có chuyện gì?"
"Vô Thương đệ đệ, từ khi chia tay đến giờ đệ vẫn khỏe chứ?" Nhìn Khương Vô Thương đã bước vào Thiên Vũ tứ trọng, Sở Phong không khỏi đứng dậy, cười nhạt nói.
"Sở, Sở Phong đại ca, huynh, huynh, huynh đến khi nào vậy?"
"Ông trời ơi, ta, ta, ta nhớ huynh chết mất." Thấy Sở Phong, mặt Khương Vô Thương lập tức biến sắc, vẻ lười biếng ban nãy không còn nữa, thay vào đó là niềm vui mừng không thể kìm nén.
Trong lúc nói chuyện, Khương Vô Thương còn nhảy tới trước mặt Sở Phong, cho hắn một cái ôm kiểu thuần gia môn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận