Tu La Võ Thần

Chương 364: Theo đuổi gia gia ngươi

Chương 364: Truy đuổi gia gia ngươi Giờ phút này, Sở Phong chân đạp Ngự Không thuật, ngự không mà đi.
Nhưng còn chưa thoát đi được bao xa, liền cảm giác sau lưng có ba cỗ khí thế mênh mông đuổi theo mà đến. Quay đầu quan sát, đằng sau chân trời có ba cỗ khí diễm kinh khủng phun trào, ba cỗ khí tức này cường đại, đến mức khiến cả vùng trời bị bóp méo. Dưới bầu trời đêm, khí diễm phun trào kia, vốn dĩ không giống khí diễm, mà giống như ba gương mặt kinh khủng, nguyên nhân là do chủ nhân phát ra chúng, đầy người sát ý.
Theo ba cỗ khí diễm kinh khủng tới gần, Sở Phong thấy rõ khuôn mặt của bọn hắn, chính là Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Diêu ba người.
"Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Diêu, ba người các ngươi là chó săn của Liễu chí tôn sao, hắn không tới truy ta, các ngươi đuổi theo làm cái rắm gì, các ngươi đúng là hạng nhất trên bảng xếp hạng binh khí, đủ tiện!" Sở Phong quay đầu lớn tiếng chửi mắng.
"Tiểu tử thúi, ngươi cứ mắng tiếp đi, mắng to hơn nữa chút đi, lát nữa sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc mắng chúng ta." Tống Thanh Phong ba người, sớm đã không vừa mắt Sở Phong, giờ lại có cơ hội quang minh chính đại đối phó Sở Phong, sao bọn họ chịu bỏ qua.
"Ba tên rác rưởi, thật sự cho rằng chỉ bằng ba cái chân ngắn ngủn của các ngươi có thể đuổi kịp gia gia ta?"
"Ta biết ba người các ngươi thầm mến Tử Linh, nhưng gia gia ta nói cho các ngươi biết, sớm muộn gì Tử Linh cũng là của ta, ba người các ngươi đừng hòng mơ tưởng."
"Đến, truy đi, tiếp tục đuổi đi, truy đuổi gia gia ngươi đi, hôm nay các ngươi nếu đuổi kịp ta, ta coi như các ngươi lợi hại, nếu đuổi không kịp ta, các ngươi liền hối hận đi thôi."
"Đừng nói là ba người các ngươi, thế lực sau lưng các ngươi, cũng sẽ phải trả giá đắt cho hành động hôm nay của ba người các ngươi, chờ gia gia ta, ngày sau sẽ đến thăm từng nhà của các ngươi như Nguyên Hỏa Thần Môn, Bạch Tà Giáo, còn có Tiêu Dao Cốc."
Sở Phong nói xong câu đó, huyền lực trong cơ thể đột nhiên biến hóa, sau đó mảng lớn khí thể màu xanh lá phun trào ra từ cơ thể nó, hóa thành một con Thanh Long, ngưng tụ dưới hông Sở Phong.
"Oắt con, ngươi khẩu khí thật lớn, ta bây giờ sẽ xé nát cái miệng của ngươi." Tống Thanh Phong, thực sự không nhịn được nữa, bộ pháp dưới chân biến hóa, tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, hắn thi triển một loại võ kỹ thân pháp đặc thù. Cùng lúc đó, Bạch Vũ Phi cùng Lưu Tiêu Diêu cũng thi triển võ kỹ thân pháp mà mỗi người am hiểu, cấp tốc bức tới Sở Phong.
"Hừ, ba tên phế vật, uổng cho các ngươi là Thiên Vũ cảnh, ngay cả một Huyền Vũ tam trọng gia gia của ta còn không bắt được."
"Các ngươi đúng là sống uổng phí nhiều năm như vậy, lãng phí vô số tài nguyên, nhìn xem từng người các ngươi đều chạy đến ba mươi tuổi rồi, vậy mà đến cả một hài tử vị thành niên như ta cũng bắt không được, tuổi tác đều sống cho chó trên thân rồi hả?"
"Thôi được rồi, gia gia ngươi đây thời gian gấp rút, không có thời gian chơi với các ngươi, chính các ngươi từ từ tản bộ đi, Thiên Vũ cảnh? Cảnh giới này đặt trên người các ngươi, thật là lãng phí."
Sở Phong đau xót mắng chửi ba người, mãi đến khi bọn họ sắp tới gần mới thúc giục Thanh Long dưới hông, bay vút về phía chân trời.
"Oắt con, ta không những muốn xé nát miệng ngươi, còn muốn cắt đứt đầu lưỡi của ngươi, đem ngươi tháo thành tám mảnh, rồi chém thành muôn mảnh." Tống Thanh Phong bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay lớn vồ tới, một cỗ thiên lực ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ, liền muốn đánh vào Sở Phong. Dựa theo hắn đoán chừng, với khoảng cách này, một chiêu thiên lực hóa thủ của hắn chắc chắn bắt được Sở Phong. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, vật thể màu xanh dưới hông Sở Phong, thân thể khẽ nhúc nhích, đuôi vặn một cái, nhanh như chớp phóng ra mấy ngàn mét bỏ bọn họ lại phía sau, trong nháy mắt liền chui vào rừng núi phía dưới, biến mất.
"Cái này..."
Chứng kiến tận mắt Sở Phong biến mất với tốc độ như tia chớp, Tống Thanh Phong ba người đồng thời dừng bộ pháp lại, ba vị đạp không đứng đó, thần sắc quái dị, đối mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, mới đồng thanh nói ra: "Tiểu tử này, làm sao có thể nhanh như vậy?"
Cùng lúc Tống Thanh Phong ba người đuổi theo Sở Phong, Hạ Lạc Nhi cùng mọi người trở về lều vải, để trấn an cảm xúc của nàng, mấy vị mỹ nữ quyết định đêm nay cùng nàng nghỉ ngơi.
Nhưng tại địa phương trước đó Sở Phong bị oan uổng, mọi người vẫn tụ tập tại đó, tiếp tục bàn tán say sưa về chuyện của Sở Phong. Đặc biệt là đám nam tử trước đó ghen ghét Sở Phong, lớn tiếng mắng Sở Phong là súc sinh, không bằng heo chó, tóm lại tất cả từ ngữ khó nghe, đều bị bọn hắn trút lên người Sở Phong, bọn người vô tri này còn muốn dùng phương pháp này để có được sự thưởng thức của các mỹ nữ.
"Tử Linh sư muội, ta trước đó đã thấy Sở Phong kia phẩm hạnh không đoan chính, không ngờ hắn đúng là loại người này, cũng may sức chịu đựng của hắn không đủ, lộ ra nguyên hình."
"Nếu không, Chí Tôn sơn trang của ta có cô nương gả cho hắn, vậy chẳng khác nào, Chí Tôn sơn trang chúng ta đem một cô gái tốt đẩy vào hố lửa." Liễu chí tôn đi tới bên cạnh Tử Linh, ra vẻ quan tâm. Nghe được lời này, trong mắt Tử Linh lóe lên một tia sáng, tựa hồ nhận ra điều gì, bất quá nàng không nói gì nhiều, chỉ ngọt ngào cười nói với Liễu chí tôn: "Cũng may có Liễu sư huynh ở đây, nếu không luyện tập ở nơi này, thật sự không có cảm giác an toàn."
"Tử Linh sư muội, nếu ngươi sợ thì ta có thể dựng trướng bồng bên cạnh ngươi, có ta bên cạnh ngươi, đừng nói là Sở Phong loại bại hoại này, cho dù là yêu thú, ta cũng sẽ không để cho chúng có đi mà không có về." Nhìn thấy Tử Linh giống như chim non nép vào người, Liễu chí tôn lập tức vui mừng, vỗ bộ ngực đảm bảo.
"À...ý tốt của Liễu sư huynh, Tử Linh xin nhận, chỉ là nam nữ tách ra nghỉ ngơi, đây là quy tắc huynh định ra mà, huynh thân là người lãnh đạo cuộc luyện tập lần này, cũng không thể tự phá hủy quy tắc của mình chứ?" Tử Linh Yên Nhiên vừa cười, mê người vạn phần, rung động lòng người.
"Cái này..." Nghe Tử Linh nói như vậy, Liễu chí tôn lập tức đầy mặt phiền muộn, hận không thể tát cho mình hai cái vào miệng. Hối hận vì mình lập ra quy tắc này, thực ra, trước đó hắn sở dĩ lập quy tắc này, là vì ngăn ngừa Tử Linh, để Sở Phong ở bên người, tiện nghi Sở Phong. Nhưng hắn không ngờ, quy tắc do mình đặt ra, lại tự hố mình, thế là hắn vội vàng linh cơ vừa động, cười nói:
"Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người gần gũi, dù sao còn chưa quen, ngủ chung chắc chắn sẽ có chút không ổn."
"Đến ngày mai, khi mọi người quen thuộc, chúng ta có thể xây dựng căn cứ tạm thời cùng nhau, dù sao mọi người tụ tập gần một chút, có tình huống đột phát gì cũng dễ ứng phó hơn."
"Toàn nghe theo sự sắp xếp của Liễu sư huynh." Trên mặt Tử Linh thủy chung treo nụ cười ngọt ngào, trông vô cùng ngoan ngoãn, sau đó còn nói thêm: "Liễu sư huynh, Tử Linh hơi mệt mỏi, đi nghỉ trước, Liễu sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Ai, tốt, sư muội yên tâm, dù ta không ở bên cạnh ngươi, ta cũng đảm bảo không ai có thể quấy rầy ngươi." Liễu chí tôn đầy mặt ân cần, một đôi mắt sắc híp híp nhìn chằm chằm vào Tử Linh, mãi đến khi Tử Linh đi vào lều vải của mình mới vừa cười nói: "Dạng vưu vật này, chỉ có ta Liễu chí tôn mới xứng, những nam tử khác đừng hòng tới gần nàng, ai dám tới gần, ta liền giết chết kẻ đó."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận