Tu La Võ Thần

Chương 2242: Xuất thủ giải vây

"Xem ra chuyện này, đúng là Lý Duệ sai rồi, chuyện này ta sẽ bẩm báo toàn bộ sự việc lên cho cốc chủ, mà cốc chủ của chúng ta, cũng không phải là người không phân biệt phải trái."
"Cho nên Sở Phong tiểu hữu cứ yên tâm, chuyện này, Lạc Hà Cốc ta tuyệt đối sẽ không dây dưa." Ninh Sương trưởng lão nói với Sở Phong. Không phải hắn không đau lòng khi Lý Duệ c·hết, nói cho cùng Lý Duệ cũng là một nhân tài, sao có thể không đau. Nhưng sự việc đã quá rõ ràng, ai đúng ai sai, mọi người đều có thể phân biệt rõ ràng, Lạc Hà Cốc dù có không cam lòng cũng không thể dây dưa được. Hơn nữa, trải qua thời gian ngắn ngủi ở chung, Ninh Sương trưởng lão cũng rất yêu thích Sở Phong, hắn thật sự không muốn truy cứu.
"Sở Phong, ta còn tưởng rằng ngươi không dám đi ra!!"
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đầy sát khí bỗng nhiên vang lên, cùng lúc đó, bốn bóng người cũng nhanh chóng tiến đến. Là Kết Giới Tứ Hoàng, bốn huynh đệ này, thậm chí không đợi Sở Phong rời khỏi Vân Hạc Sơn đã muốn động thủ với Sở Phong.
"Dừng tay." Thấy vậy, Ninh Sương trưởng lão vội vàng chắn trước người Sở Phong. Đồng thời, khí tức Võ Tổ ngũ phẩm của hắn tỏa ra, trực tiếp xua tan áp lực của Kết Giới Tứ Hoàng. Tuy Kết Giới Tứ Hoàng có tu vi rất mạnh, đặc biệt là lão đại là một vị Võ Tổ ngũ phẩm. Nhưng tu vi của Ninh Sương trưởng lão cũng ở ngũ phẩm Võ Tổ, nên hắn không thể trơ mắt nhìn Kết Giới Tứ Hoàng làm hại Sở Phong.
"Cút ngay, một con c·h·ó của Lạc Hà Cốc mà thôi, cũng dám đối đầu với chúng ta?"
Nhưng ai ngờ được, Kết Giới Tứ Hoàng hoàn toàn không để Ninh Sương trưởng lão vào mắt, thậm chí là không để Lạc Hà Cốc vào mắt.
"Ngươi đừng hòng động đến Sở Phong tiểu hữu." Ninh Sương trưởng lão kiên định nói.
"Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu mẹ ta mà tức giận, đừng nói là ngươi, cả Lạc Hà Cốc của ngươi cũng không gánh nổi đâu."
Nghe những lời này, ánh mắt của Ninh Sương trưởng lão cũng thay đổi, nếu chỉ là Kết Giới Tứ Hoàng thì hắn còn có thể đối phó được, nhưng khi bọn họ nhắc đến mẹ của mình thì Ninh Sương trưởng lão thật sự có chút không gánh nổi. Bởi vì mẹ của Kết Giới Tứ Hoàng không chỉ là một vị Tiên Bào Giới Linh Sư mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, được coi là một nhân vật hết sức quan trọng ở Bách Luyện Phàm Giới, thật sự không phải người ở cấp bậc của hắn có thể chọc vào.
Thấy Ninh Sương trưởng lão có chút bối rối, Kết Giới Tứ Hoàng càng thêm ngạo mạn, lão đại của bọn chúng thậm chí còn chỉ vào mặt Ninh Sương dài dòng nói: "Lão c·h·ó của Lạc Hà Cốc, bây giờ mau cút cho ta, ta có thể coi như chưa có gì xảy ra."
"Ngươi! ! !" Lúc này, mặt Ninh Sương trưởng lão đỏ bừng vì tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, không bùng nổ.
"Ta làm sao? Nhanh cút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi." Kết Giới Tứ Hoàng lão đại hung hăng nói, vẻ tùy tiện giờ phút này càng thêm rõ ràng.
"Cuối cùng cũng để ta bắt được các ngươi! ! !"
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một âm thanh giống như sấm nổ vang lên, khiến cả hư không rung chuyển một hồi. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Tam Kiếm Chân Nhân.
"Nguy rồi." Thấy Tam Kiếm Chân Nhân, Kết Giới Tứ Hoàng đều biến sắc. Bọn họ có khúc mắc sâu đậm với Tam Kiếm Chân Nhân trong Vân Hạc Sơn, bây giờ gặp nhau ở đây, tuyệt đối không hay.
"Ta đã nói rồi, ra khỏi Vân Hạc Sơn, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là thảm." Tam Kiếm Chân Nhân nói với lão đại Kết Giới Tứ Hoàng.
"Tam Kiếm Chân Nhân, dù gì ngươi cũng là tiền bối, chẳng lẽ ngươi muốn lấy lớn hiếp nhỏ?" Lão đại Kết Giới Tứ Hoàng hoảng loạn, quay người bỏ chạy.
"Hừ, bản chân nhân trước giờ đã nói là làm, đã nói sẽ giáo huấn các ngươi, sao có thể vì bối phận mà bỏ qua?" Tam Kiếm Chân Nhân cười lạnh, hắn đạp không mà đi, nhìn như chậm chạp, nhưng mỗi bước là vài dặm, trong nháy mắt đã đuổi kịp lão đại Kết Giới Tứ Hoàng đang bỏ chạy.
"Bốp bốp bốp..."
Đến gần lão đại Kết Giới Tứ Hoàng, Tam Kiếm Chân Nhân vung tay lên, giáng vào mặt hắn một trận tát như trời giáng. Tiếng tát không chỉ vang dội mà còn rất mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã khiến lão đại Kết Giới Tứ Hoàng hoa mắt chóng mặt, máu me đầy mặt, lảo đảo một hồi rồi ngất đi, từ trên không trung rơi xuống đất.
"Đại ca! ! !"
Thấy không ổn, ba người huynh đệ còn lại hốt hoảng, vội vàng lao xuống, muốn đỡ lấy đại ca của mình.
"Vút"
Nhưng ngay khi bọn họ sắp bắt được đại ca mình thì một bóng người bỗng nhiên chặn trước mặt họ. Nhìn thấy người này, ba huynh đệ đều biến sắc, mặt xám như tro. Bởi vì người này, chính là Tam Kiếm Chân Nhân.
"Đã là anh em ruột, vậy thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Đã đại ca các ngươi ngất rồi, vậy thì phần giáo huấn còn lại, ba người các ngươi gánh thay đi." Tam Kiếm Chân Nhân vừa dứt lời, không đợi ba huynh đệ kia trả lời, hai tay múa lên, lập tức tàn ảnh mọc thành bụi. Chỉ nghe "Bốp bốp bốp..." từng tràng âm thanh vang dội như pháo nổ liên hồi. Trong lúc này, ba huynh đệ bị đánh tới tấp, máu tươi bắn tung tóe. Khi Tam Kiếm Chân Nhân thu tay lại thì ba người bọn họ đã hoa mắt chóng mặt, lần lượt từ trên không rơi xuống, ngã cạnh đại ca mình.
Thấy cảnh này, rất nhiều người đều âm thầm tán thưởng, dù sao Tam Kiếm Chân Nhân tát cho mấy cái như vậy, đúng là giúp những người ở đây, đè bẹp nhuệ khí của Kết Giới Tứ Hoàng.
"Oa, Sở Phong, Tam Kiếm Chân Nhân vậy mà giúp ngươi thu thập Kết Giới Tứ Hoàng." Từ Y Y kích động nói.
"Thôi đi, theo ta thấy chỉ là bọn họ có khúc mắc, Tam Kiếm Chân Nhân sao có thể giúp một người vô danh như hắn chứ." Tưởng Hạo không tin nói.
Ai ngờ, đúng lúc này, Tam Kiếm Chân Nhân đạp không mà đi, lại hướng Sở Phong đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt Sở Phong.
"Sở Phong tiểu huynh đệ, yên tâm đi, ba người bọn họ đã bị ta dùng võ lực đánh choáng. "
"Trừ khi có người chữa trị, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ hôn mê mấy ngày mấy đêm không dậy được, chí ít hôm nay, bọn họ sẽ không còn uy h·iế·p ngươi." Tam Kiếm Chân Nhân nói với Sở Phong.
Lúc này, rất nhiều người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là những người không vào Vân Hạc Sơn, càng ngơ ngác không hiểu gì. Đến nước này, bọn họ gần như đều có thể chắc chắn, Tam Kiếm Chân Nhân không phải vô duyên vô cớ xuất thủ, mà thật sự là vì giải vây cho Sở Phong. Chỉ là bọn họ không hiểu được, Sở Phong đã kết giao mối quan hệ thế nào với nhân vật lớn như Tam Kiếm Chân Nhân.
Sở Phong cảm kích trong lòng, vội vàng cúi đầu thi lễ: "Cảm ơn tiền bối."
"Mấy người bọn hắn mắt không có tròng, thực sự quá đáng, dù bọn họ không gây sự với ngươi, ta cũng phải cho bọn hắn chút giáo huấn mới được, nếu không cứ phóng túng như vậy, không khéo ngày sau, bọn hắn sẽ gây ra bao nhiêu tai họa." Tam Kiếm Chân Nhân tùy tiện nói, nhưng đột nhiên giữa chừng, hắn trở nên nghiêm túc, nói: "Sở Phong tiểu huynh đệ, có nguyện ý đến Trượng Kiếm Tiên Môn ta làm khách?"
Nghe những lời này, đám người vốn đang giật mình, càng há hốc mồm. Nhất là Tưởng Hạo, biểu cảm giống như ăn phải phân. Ngay cả Nhậm Bằng cũng không ngờ, Tam Kiếm Chân Nhân không chỉ giải vây cho Sở Phong, lại còn chủ động mời Sở Phong đến Trượng Kiếm Tiên Môn làm khách. Đây có thể nói là vinh quang vô thượng a! ! ! (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận