Tu La Võ Thần

Chương 4865: Hôn sự như cũ

Trong cung điện quan trọng nhất của Long thị. Tộc trưởng Long thị đang đi đi lại lại, vẻ mặt đầy ưu sầu viết rõ hai chữ lo lắng. Hắn đã biết tộc Thánh Quang đến đón dâu. Nhưng Thánh Quang Vân Nguyệt và Long Hiểu Hiểu đều bị Sở Phong mang đi, hắn căn bản không nộp người ra được. Nếu là trước đây, gặp phải tình huống này, hắn tự nhiên sẽ trực tiếp khai ra tội ác của Sở Phong, tranh thủ đổ tội thật nhanh. Nhưng khi tận mắt thấy bản lĩnh của Sở Phong hiện giờ, cùng thủ đoạn của hắn với Thánh Quang Vân Nguyệt, hắn đâu còn dám trực tiếp khai ra Sở Phong nữa. Hắn biết, nếu khai ra Sở Phong, Sở Phong thật sự sẽ giết cả Long thị. Nhưng mà đối diện với Thánh Quang nhất tộc, hắn cũng không thể trêu vào a. Hai bên đều không thể trêu vào, vậy bảo hắn làm sao bây giờ?
"Đáng c·hết Sở Phong, tại sao cứ phải xen vào việc của người khác." Lúc tức tối, tộc trưởng Long thị nhịn không được phát ra tiếng chửi mắng với Sở Phong, nhưng cũng không dám lớn tiếng, mà là thì thầm rất nhỏ. Bộ dạng đó ngược lại có chút buồn cười.
Bên trong cung điện, tuy chỉ có tộc trưởng Long thị một người, nhưng phía ngoài cung điện lại tụ tập một lượng lớn nhân mã. Đó là các trưởng lão của Long thị, thân phận và thực lực đều là hàng đầu của Long thị. Chỉ là lúc này bọn họ cũng giống như tộc trưởng Long thị, không có vẻ uy phong cùng thong dong ngày xưa. Từng người, như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đi tới đi lui. Những người không rõ chân tướng, đều không biết vì sao tộc trưởng Long thị lại chậm chạp không chịu gặp tộc nhân Thánh Quang nhất tộc. Còn tưởng rằng tộc trưởng Long thị đã ngấm ngầm thấy dáng vẻ của Thánh Quang Gia Hào, không đành lòng gả Long Hiểu Hiểu đi. Thế là từng người, không ngừng khuyên nhủ tộc trưởng Long thị.
"Tộc trưởng đại nhân, chúng ta biết ngài đau lòng công chúa Hiểu Hiểu, nhưng ngài phải nghĩ cho đại cục."
"Tộc trưởng đại nhân, xưa nay người làm việc lớn, ắt phải có điều bỏ, Thánh Quang nhất tộc không phải chúng ta có thể đắc tội."
"Tất cả câm miệng cho ta."
Trong cung điện truyền ra tiếng gầm của tộc trưởng Long thị. Tiếng gầm này làm những người bên ngoài giật mình không dám nói nhiều. Thế nhưng vẻ ưu sầu trên mặt tộc trưởng Long thị lại càng đậm hơn. Hắn làm sao lại không muốn vì Long thị suy nghĩ chứ, chỉ là hắn căn bản không có cách nào.
"Tộc trưởng Long thị, sao lại ủ rũ vậy?"
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, từ bên trong cung điện. Nghe được thanh âm này, vẻ mặt tộc trưởng Long thị lập tức lộ vẻ vui mừng. Chỉ bằng thanh âm thôi, hắn đã biết người đến là ai. Nhìn theo, quả nhiên người đến chính là Sở Phong. Ngoài Sở Phong ra, còn có Long Hiểu Hiểu, và mẫu thân Long Hiểu Hiểu. Đương nhiên, mẫu thân Long Hiểu Hiểu lúc này đã ngụy trang thành dáng vẻ của Thánh Quang Vân Nguyệt, tộc trưởng Long thị căn bản không nhận ra bà. Nhưng ánh mắt của tộc trưởng Long thị lúc này chỉ tập trung trên người Sở Phong, không rảnh lo đến người khác. Hắn biết... Long thị muốn được cứu chỉ có thể dựa vào Sở Phong.
"Sở Phong thiếu hiệp, cuối cùng ngươi đã về, hiện tại Long thị ta tai họa đến nơi, ngươi nhất định phải cứu chúng ta." Tộc trưởng Long thị giống như thấy được cứu tinh, vẻ ân cần hận không thể quỳ xuống trước Sở Phong.
"Đừng hoảng, hôn sự cứ tiến hành là được." Sở Phong nói.
"Hôn sự như cũ?"
"Sở Phong thiếu hiệp, chẳng lẽ ý ngươi là thật sự muốn gả Hiểu Hiểu cho Thánh Quang nhất tộc?"
"Nhưng Thánh Quang Gia Hào xấu xí như vậy, cứ như thế, chẳng phải ủy khuất Hiểu Hiểu sao?"
Tộc trưởng Long thị hơi kinh ngạc, nhưng lại ra vẻ một người cha thương con, giống như vô cùng không nỡ gả Long Hiểu Hiểu đi.
"Chỉ có như vậy mới có thể cứu Long thị ngươi, đúng không?"
"Nếu ngươi đau lòng cho Hiểu Hiểu, vậy ta sẽ dẫn Hiểu Hiểu rời khỏi nơi thị phi này." Sở Phong nói xong liền giả vờ bắt lấy Long Hiểu Hiểu.
"Đừng, đừng."
"Sở Phong thiếu hiệp, từ trước đến giờ ngươi làm việc có chừng mực, nếu ngươi muốn Hiểu Hiểu gả đi, tất nhiên có ý định của ngươi."
"Ta hết thảy đều nghe theo sắp xếp của Sở Phong thiếu hiệp."
Thấy Sở Phong muốn đi, tộc trưởng Long thị lập tức lộ ra bộ mặt thật, thậm chí trực tiếp quỳ xuống. Hắn nào có thật lòng thương Long Hiểu Hiểu, chẳng qua chỉ làm bộ mà thôi, thực tế quyết định này của Sở Phong hoàn toàn là điều hắn hy vọng nhất. Tộc trưởng Long thị thật đáng buồn nôn. Nhưng cũng may, đối với vị phụ thân này, Long Hiểu Hiểu đã sớm nhìn thấu, không còn thấy khó chịu vì bộ mặt thật của ông ta nữa. Tiếp đó, tộc trưởng Long thị liền làm theo phân phó của Sở Phong, tự tay đưa Long Hiểu Hiểu ra ngoài. Đừng nhìn Thánh Quang Gia Hào là một kẻ ngốc. Nhưng hắn vẫn biết, hôm nay mình muốn cưới vợ. Tuy nói Long Hiểu Hiểu mặc áo cưới, đầu đội khăn voan, căn bản không thấy được dung mạo. Nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng người của Long Hiểu Hiểu, Thánh Quang Gia Hào đã chảy nước miếng, kêu la nương tử nương tử, liền nhào tới Long Hiểu Hiểu.
"Ba"
Nhưng hắn còn chưa kịp tới gần, mẫu thân Long Hiểu Hiểu đã tát một cái, lật Thánh Quang Gia Hào ngã nhào trên đất.
"Đồ hỗn trướng, làm mất hết mặt của Thánh Quang nhất tộc." Mẫu thân Long Hiểu Hiểu không chỉ giận dữ mắng mỏ, mà một cái tát này đánh vô cùng mạnh tay, làm cho Thánh Quang Gia Hào khóc oa oa, đây rõ ràng là công báo tư thù. Nhưng không ai dám nói gì. Dù sao lúc này mẫu thân Long Hiểu Hiểu đang ngụy trang thành Thánh Quang Vân Nguyệt. Mà Thánh Quang Vân Nguyệt là nhân vật như thế nào, đâu phải bọn họ những người này có thể đắc tội. Đừng nói mẹ Long Hiểu Hiểu đánh Thánh Quang Gia Hào, không ai dám nói gì. Ngay cả khi mẫu thân Long Hiểu Hiểu đề nghị muốn cùng Long Hiểu Hiểu cùng tiến vào kiệu hoa, cũng không ai dám phản đối. Chỉ là bọn họ không biết rằng, người cùng tiến vào kiệu hoa không chỉ có Long Hiểu Hiểu và mẫu thân nàng mà còn có cả Sở Phong.
Sở Phong tiến vào kiệu hoa, đầu tiên bố trí một lớp kết giới, phong tỏa chiếc kiệu. Sau đó, hắn liền thả Thánh Quang Vân Nguyệt và Thánh Quang Hải Phú thật sự ra. Vì có kết giới nên Thánh Quang Vân Nguyệt và Thánh Quang Hải Phú căn bản không thấy hai mẹ con Long Hiểu Hiểu, chỉ thấy Sở Phong.
"Sở Phong thiếu hiệp, xin, xin đừng hành hạ chúng ta nữa." Thấy Sở Phong, Thánh Quang Hải Phú và Thánh Quang Vân Nguyệt đều giật mình sợ hãi, Thánh Quang Hải Phú thậm chí còn dẫn đầu quỳ xuống đất, Thánh Quang Vân Nguyệt cũng làm theo sau. Thánh Quang Hải Phú không chỉ mình đầy thương tích, mà còn sợ Sở Phong hơn cả Thánh Quang Vân Nguyệt. Sở dĩ như vậy, tự nhiên là do hắn từng trải qua đau khổ trong tay Sở Phong. Những kẻ từ nhỏ đã quen cuộc sống trên cao, tuy có chút khí khái nhưng chưa từng nếm mùi đau khổ. Bị Sở Phong tra tấn, rất nhanh liền tỏ ra sợ hãi.
"Các ngươi nhìn ra ngoài, bên ngoài là ai?" Sở Phong chỉ ra ngoài kiệu hoa.
Bọn họ nhìn ra, không chỉ thấy tộc trưởng Long thị dẫn tinh nhuệ Long thị đang đi đường. Tự nhiên cũng thấy những tộc nhân thưa thớt của Thánh Quang nhất tộc bao quanh kiệu hoa. Chỉ cần nhìn trang phục, bọn họ liền hiểu rõ tình hình hiện tại.
"Đây là… đội ngũ đón dâu của Thánh Quang nhất tộc ta?"
"Nhanh như vậy đã đến lúc rồi sao?" Thánh Quang Hải Phú thở dài.
"Đúng vậy, thời gian đã đến."
"Chuyến này, ta vẫn là đưa hai ngươi đến."
"Muốn dùng hai ngươi, đàm phán với Thánh Quang nhất tộc."
"Đương nhiên, hai ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, hậu quả các ngươi tự hiểu." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận