Tu La Võ Thần

Chương 2012: Một món lễ lớn

"Đúng vậy, tại sao bọn họ lại không dùng?" Rất nhiều người đều giật mình, Đoan Mộc Phi Vũ và Tầm Phượng Dương đều là Bát phẩm Võ Đế, nếu như thi triển Kim tiên áo nghĩa thuật cùng Mộc tiên áo nghĩa thuật, chẳng khác nào là có thêm hai vị Cửu phẩm Võ Đế. Hôm nay dù cho Rơi Không đại nhân dẫn đại quân đến đây, cũng không cách nào ngăn cản được bọn họ. "Không phải không dùng, mà là căn bản không khống chế được. Nếu không thì bọn họ cần gì phải đợi đến khi Ám Điện kiềm chế viễn cổ tinh linh của ta, mới dám trở mặt với viễn cổ tinh linh ta? Đáng lẽ có thể sớm hơn đã ra tay với viễn cổ tinh linh của ta rồi." "Dù sao, bí kỹ kia đã sớm ở trong tay bọn họ." Lương Hoa đại nhân cười lạnh nói, trong giọng còn tràn đầy khinh thường. "Thật sự là không khống chế được. Ngũ Hành Bí Kỹ vô cùng đặc biệt, nó sẽ cùng với thực lực của chủ nhân mà tăng độ khó khi thi triển. Chủ nhân càng mạnh, lại càng khó thi triển." "Thực tế mà nói, việc Sở Phong tiểu hữu có thể thong dong thi triển Thủy Tiên áo nghĩa thuật và Hỏa Tiên áo nghĩa thuật, hai loại bí kỹ, quả thực có thể xưng là kỳ tích." Rơi Không đại nhân cũng nói. "Cho nên, sau khi Chiêm Cảnh trưởng lão chết, ta chỉ cất giữ Thổ tiên áo nghĩa thuật, chứ không tu luyện nó, bởi vì ta biết, thứ mà Đoan Mộc Phi Vũ và Tầm Phượng Dương không khống chế được, thì ta cũng tương tự không khống chế được." Địa Ngục Phủ Phủ chủ mỉm cười, vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần Sở Phong, cưỡng ép mở tay Sở Phong, sau đó đưa bí kỹ Thổ tiên áo nghĩa thuật phong ấn vào tay Sở Phong, nói: "Sở Phong tiểu hữu, không phải ta quý cái bí kỹ này, mà là cái Ngũ Hành Bí Kỹ này, ngoài ngươi ra không ai dùng được." "Cái này..." Nhất thời, Sở Phong không biết làm thế nào cho phải. "Sở Phong tiểu hữu, ngươi cứ nhận lấy đi, bằng không thật sự lãng phí bí kỹ quý giá này." Mọi người nhao nhao khuyên nhủ. "Vậy cũng được, bất quá món quà này, ta sẽ không nhận không đâu." Sở Phong nhận lấy Thổ tiên áo nghĩa thuật, sau đó nói với mọi người: "Hôm nay ta, Sở Phong, cũng muốn tặng các vị tiền bối, mỗi người một món quà lớn." "Sở Phong à, nếu xét về bối phận, người ngồi ở đây đều là tiền bối của ngươi. Không biết Sở Phong ngươi muốn tặng chúng ta món quà lớn gì?" Lương Hoa đại nhân nói đùa. Mặc dù, những người có thể vào đại điện này ăn cơm, đều là những cường giả có thân phận và thực lực cao nhất, nhưng số lượng không hề ít, ở đây tổng cộng có ba mươi lăm người. Mà Sở Phong đã nói là quà lớn, chắc chắn là vật bất phàm. Nếu mỗi người trong ba mươi lăm người đều có phần thì người bình thường không thể nào chi trả nổi. Cho nên, ý của Lương Hoa đại nhân vô cùng rõ ràng, ông ta muốn xem quà lớn của Sở Phong có thật sự là quà lớn hay không. Thực tế mà nói, giờ phút này rất nhiều người ở đây đều đang mỉm cười nhìn Sở Phong, họ không ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao có quá nhiều người, mà họ cũng không phải người tầm thường, món quà có thể lọt vào mắt họ thì phải là đồ đáng giá, họ biết Sở Phong có đồ tốt, nhưng không cảm thấy Sở Phong có thể đưa ra nhiều đến vậy. "Cái này, chư vị tiền bối có hứng thú không?" Sở Phong vừa nói vừa giơ tay ra khỏi tay áo, một quả đào lớn hiện ra trước mắt mọi người. "Trời ơi, quả đào này!!!..." Nhìn thấy quả đào, tất cả mọi người đều mắt sáng lên, dù nhiều người không biết đây là bàn đào, nhưng có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh nồng đậm từ quả đào. Đặc biệt là những người có tuổi thọ sắp hết như Bách Lý Huyền Không, các thái thượng trưởng lão của tứ đại đế tộc, Đao Cuồng Ma, khi ngửi thấy hương thơm từ quả bàn đào, bọn họ có cảm giác thân thể khô cạn sắp sửa được tưới nhuần. "Rốt cuộc là loại quả đào gì mà ta lại..." Lúc này, ngoại trừ Lương Hoa đại nhân và Rơi Không đại nhân, gần như tất cả mọi người đều kích động đứng dậy. Hôm nay những người lập công lớn vô số đều ở đây, những người tập trung ở đây, ngoài đại diện các thế lực lớn thì gần như đều do Sở Phong tỉ mỉ lựa chọn, bọn họ đều là những người sống nhiều năm, tuổi thọ sắp hết. Thậm chí Như Tuyết Đao Cuồng Ma tuổi thọ chỉ còn chưa tới mười năm, là những người nửa bước vào quan tài rồi. Sở Phong chọn bọn họ đến đây, vốn định chia cho họ một ít bàn đào mình đang có, giúp họ kéo dài tính mạng. Vì vậy, lúc này họ đều bị bàn đào hấp dẫn, vì bàn đào có sức hút vô cùng lớn với họ. "Các vị, xem ra hôm nay Sở Phong tiểu hữu thật sự muốn tặng mọi người món quà lớn đây, đây chính là bàn đào chỉ cần ăn một trái có thể tăng thêm trăm năm tuổi thọ." Lương Hoa đại nhân cười nói, thân là một nguyên lão của viễn cổ tinh linh, ông ta tự nhiên nhận ra bàn đào. Chỉ là đến ông ta cũng không ngờ rằng, Sở Phong lại lấy bàn đào quý như thế ra để chia sẻ với mọi người, phải biết... bàn đào này, ngay cả ở chỗ viễn cổ tinh linh của ông ta cũng vô cùng trân quý, không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức, còn người ngoài viễn cổ tinh linh càng không có cơ hội. "Thật là bàn đào, nhưng... Sở Phong tiểu hữu, làm sao ngươi có nhiều bàn đào như vậy? Không phải nói..." Giờ phút này, Tuyết Đao Cuồng Ma và các thái thượng trưởng lão của tứ đại đế tộc, những người đã từng vào Nguyệt Hạ Mê Cung ngày đó đều không thể bình tĩnh. Bọn họ không bình tĩnh, một mặt vì xác định đây là bàn đào mà cảm thấy kích động, mặt khác họ từng vào Nguyệt Hạ Mê Cung, đã từng nhìn thấy bàn đào, chỉ là không dám chắc đây có phải bàn đào hay không. Bởi vì không phải Sở Phong đã nói, tất cả bàn đào đã bị trưởng lão Triệu Vũ của Thiên Đạo Phủ ăn hết rồi sao? "Các vị, thật ra ngày đó tại Nguyệt Hạ Mê Cung ta đã nói dối, bàn đào không bị Triệu Vũ ăn hết mà vẫn còn ở chỗ ta." "Chỉ là bàn đào cũng không có đến một ngàn quả, chỉ có hơn năm trăm quả mà thôi." "Về phần tại sao nói dối, chính là muốn mượn tay các vị tiền bối, diệt trừ Triệu Vũ." "Dù sao lúc trước, ta cũng không quen biết các vị tiền bối nên không nói thẳng, mong rằng các vị tiền bối có thể thông cảm." Sở Phong áy náy nói với mọi người. "Sở Phong tiểu hữu, sao lại nói vậy, việc ngươi bây giờ chịu nói thẳng với chúng ta, là cho thấy sự tín nhiệm của ngươi đối với chúng ta rồi." Tuyết Đao Cuồng Ma và mọi người đương nhiên không trách Sở Phong, họ đều là người biết chuyện, biết rằng lúc trước Triệu Vũ có lẽ đã bị Sở Phong tính kế. "Các vị tiền bối, nhận lấy đi." Lúc này, Sở Phong phất tay áo, từng quả bàn đào bay ra, rơi vào tay Bách Lý Huyền Không, Tuyết Đao Cuồng Ma và những người khác. Những người có mặt ở đây, ai cũng có phần, như Nam Cung Long Kiếm còn sống rất lâu, mỗi người nhận một quả bàn đào. Những người có tuổi thọ sắp hết như thái thượng trưởng lão của tứ đại đế tộc, lại không có quan hệ quá tốt với Sở Phong thì được mỗi người hai quả bàn đào. Còn những người như Tuyết Đao Cuồng Ma, Bách Lý Huyền Không, tuổi thọ sắp hết lại có mối quan hệ tốt với Sở Phong thì mỗi người nhận được ba quả bàn đào. Ở đây, ngoại trừ Lương Hoa đại nhân và Rơi Không đại nhân, tất cả mọi người đều nhận bàn đào. Họ đều biết, nhận món quà này thì không tốt, nhưng họ thật sự không muốn từ chối, bởi vì nó có thể kéo dài mạng sống của họ. Trên đời, có thứ gì quý giá hơn mạng sống? Đặc biệt đối với những người sắp chết, một quả bàn đào, dù chỉ kéo dài thêm được trăm năm, vẫn còn đắt giá hơn cả Đế binh. "Sở Phong tiểu hữu, đại ân của ngươi, chúng ta khắc ghi trong lòng." Giờ phút này, Tuyết Đao Cuồng Ma và mọi người thật sự cảm kích vô cùng với Sở Phong, thậm chí có người đã rơi nước mắt. Họ vốn tưởng rằng mình sắp không sống được bao lâu nữa, cho nên khi Sở Phong đưa bàn đào cho họ, chẳng khác nào đã cho họ sống lại lần nữa, cảm giác này chỉ có bọn họ hiểu. "Ta, Sở Phong, xin kính các vị tiền bối một chén." Sở Phong nâng chén nói. "Làm." Mọi người lại một lần nữa nâng chén uống. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận