Tu La Võ Thần

Chương 2323: Thiên tài lên sàn

"Sở Phong, ngươi lại còn dám lộ diện." Vừa nhìn thấy Sở Phong, vị trưởng lão của tộc Anh Thị lập tức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hắn, tràn đầy sát ý nồng đậm. Nhìn bộ dạng đó, hắn đơn giản chỉ muốn lột da, rút xương Sở Phong, ăn thịt uống máu hắn, quả thực là hận Sở Phong thấu xương. Thế nhưng, đối với vị trưởng lão của tộc Anh Thị này, Sở Phong thậm chí còn chẳng thèm nhìn một cái, chỉ thấy cánh tay hắn khẽ vung lên.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, vị trưởng lão kia của tộc Anh Thị đã thịt nát xương tan, bị Sở Phong gạt bỏ đến chết.
"Mau trốn đi." Lúc này, người của tộc Anh Thị từng người đều sợ đến mặt mày trắng bệch, quay người bỏ chạy.
"Sở Phong, không thể thả bọn họ đi." Ngay lúc này, Vương Cường cũng chạy ra.
"Không sao, nếu bọn chúng có thể gọi được người đến, thì chính là vừa ý ta." Sở Phong thờ ơ nói, cũng không để ý đến những người của tộc Anh Thị đang chạy trốn kia.
"Đúng, đúng vậy, vẫn là ngươi thông minh." Nghe Sở Phong nói vậy, Vương Cường lập tức gãi đầu, ngốc nghếch cười theo. Giờ phút này, bọn họ có thủy tinh cự nhân bên cạnh, Sở Phong còn nắm trong tay đại trận ở đây, thực lực vô cùng mạnh. Đừng nói là mấy trưởng lão của tộc Anh Thị này, dù tộc trưởng của tộc Anh Thị tới đây, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Người của tộc Anh Thị tới bao nhiêu chết bấy nhiêu, bọn họ căn bản không cần phải e ngại. Vì vậy, những người của tộc Anh Thị đang bỏ chạy kia, nếu đi mật báo, thật sự mang cao thủ của tộc Anh Thị tới, cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
"Không sao chứ?" Sở Phong đi đến gần Từ Y Y và Tống Bích Ngọc, lo lắng hỏi.
"Sở Phong, tu vi của ngươi!" Từ Y Y tròng mắt trợn tròn, hiển nhiên vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện Sở Phong giờ phút này thực lực cường đại đến vậy.
"Đây chỉ là thủ đoạn đặc thù, không phải tu vi thật sự của ta." Sở Phong nói rõ với Từ Y Y.
"Thì ra không phải tu vi thật sự, thế nhưng thủ đoạn gì mà có thể tăng tu vi lên tới mức này được?"
"Bất kể thế nào, có thể khống chế thủ đoạn nghịch thiên như vậy, người đó không phải hạng tầm thường."
"Sở Phong này, quả nhiên lợi hại." Biết được thực lực giờ phút này của Sở Phong không phải là tu vi thật sự, người vây xem xôn xao bàn tán, nhưng không ai dám gièm pha Sở Phong. Dù sao cảnh tượng Sở Phong phất tay một cái liền gạt bỏ trưởng lão của tộc Anh Thị lúc trước, bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến. Dù Sở Phong giết người tùy tiện, thế nhưng theo bọn họ nghĩ, Sở Phong lại bá đạo đến cực điểm.
"Sở Phong, vậy ta nghe nói, Địch Cửu Châu bị ngươi giết, chuyện này là thật sao?" Tống Bích Ngọc tò mò hỏi.
"Đúng là có chuyện đó." Sở Phong nhẹ gật đầu.
"Ngươi lợi hại thật đó, phải biết, Địch Cửu Châu đó là đệ tử mạnh nhất trong hai nhóm thế lực chúng ta." Xác định được chuyện này, Tống Bích Ngọc lập tức tràn đầy vui vẻ, trong mắt lại ánh lên vẻ sùng bái. Cùng lúc đó, ánh mắt của những người vây xem nhìn về phía Sở Phong, cũng càng lộ vẻ sùng bái và tôn kính. Mặc kệ tu vi của Sở Phong hiện giờ là thật hay giả, chỉ riêng việc Sở Phong có thể giết Địch Cửu Châu, dám giết Địch Cửu Châu, cũng không phải là chuyện nhỏ.
"Khấu Khang huynh, ngươi xác định việc ngươi cùng Sở Phong luận bàn là ngang tay sao?" Lúc này, một vài người tiến đến gần Khấu Khang, châm biếm cười nhạo.
"Đừng nói đến tu vi, chỉ riêng can đảm hắn cũng kém Sở Phong cả mười vạn tám ngàn dặm, so với Sở Phong, hắn thật sự không xứng." Cùng lúc đó, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu châm biếm Khấu Khang. Chuyện này cũng không thể trách mọi người bợ đỡ, thật sự là mắt thấy tai nghe. Cùng là đối mặt với trưởng lão tộc Anh Thị, Khấu Khang thể hiện ra là sự nhu nhược, khiếp đảm, tham sống sợ chết, thậm chí còn không tiếc bán đứng tông môn, cũng muốn bảo toàn tính mạng. Thế nhưng Sở Phong thể hiện ra lại là buông thả bá đạo, quyết đoán tàn nhẫn. Chỉ bằng phẩy tay áo, liền gạt bỏ trưởng lão của tộc Anh Thị. Chênh lệch giữa cả hai thật sự quá lớn, căn bản không thể đánh đồng.
"Các ngươi..." Khấu Khang giờ phút này sắc mặt trắng bệch, khó coi như ăn phải phân. Cho dù mặt hắn có dày đến đâu, nhưng khi đối diện với nhiều người chế giễu và khinh thường như vậy, cũng có chút không chịu nổi, quay người sang chỗ khác, liền muốn rời đi.
Ầm ầm ầm...
Nhưng mà, ngay khi Khấu Khang chuẩn bị rời đi, bầu trời xa xa đột nhiên trở nên u ám khác thường, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong nổi lên từng đợt. Một cỗ khí tức cực kỳ cường đại đang ập tới, nơi nó đi qua, thiên địa đều rung chuyển dồn dập. Cuối cùng, khí tức kia tới gần, và mọi người cuối cùng đã thấy, khí tức kia bắt nguồn từ thần thánh phương nào.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, tóc đen, một thân áo choàng đen, ngay cả áo choàng dài đến ba mét sau lưng cũng màu đen, bay phấp phới theo gió. Thế nhưng gương mặt của người này lại vô cùng trắng, trắng đến quỷ dị, như giấy trắng bình thường. May mắn, người này khuôn mặt rất thanh tú, thế nhưng chính vì quá mức thanh tú, thanh tú như con gái vậy, khiến người ta luôn có một cảm giác không thoải mái.
"Tam phẩm Võ Tổ." Lúc này, ánh mắt Sở Phong sáng lên, hắn đã cảm nhận được tu vi của người này. Đối phương không chỉ là tam phẩm Võ Tổ, mà còn có được chiến lực nghịch chiến tam phẩm. Nói cách khác, thực lực thật sự của người này có thể so sánh với một lục phẩm Võ Tổ bình thường. Thế nhưng hắn, còn rõ ràng chỉ là một tiểu bối. Một tiểu bối mà đạt được thực lực như thế, ở Bách Luyện phàm giới, tuyệt đối là có thể đếm được trên đầu ngón tay, cực kỳ hiếm thấy.
"Xem ra, người này chính là cái tên Hồn Luyện kia." Sở Phong nói.
"Vì... Vì sao vậy, vì sao lại là Hồn Luyện, mà mà... Mà không phải Bình Minh công tử?" Vương Cường tò mò hỏi.
"Người này không chỉ mang đầy sát khí, một thân tà khí, mà ta còn cảm nhận được một luồng lệ khí trên người hắn."
"Mặc dù không biết Bình Minh công tử kia trông như thế nào, nhưng chắc chắn không thể nào có bộ dạng này." Sở Phong đã xác định được thân phận đối phương, sở dĩ hắn có thể xác định, chính là bởi luồng lệ khí trên người đối phương. Lệ khí, đến từ sinh mệnh lệ khí. Đó là vô số sinh mệnh vừa mới ra đời, chết thảm dưới tay người này, hóa thành lệ khí. Luồng lệ khí này, ảnh hưởng đến người này, sẽ khiến cho người này càng lộ vẻ hung tàn, hung ác, không từ thủ đoạn. Nhưng theo Sở Phong, hắn tàn nhẫn nhất, lại chính là việc giết nhiều sinh mệnh vừa ra đời như vậy. Nếu như nói hắn thực sự là người của Hồn Anh Tông, như vậy, những sinh mệnh mà hắn giết chắc chắn là những hài nhi vừa mới chào đời. Mà từ luồng lệ khí khó mà che giấu trên người hắn có thể thấy, có lẽ số sinh mạng vô tội hắn đã giết, nhiều vô cùng, nhiều đến mức vượt quá tưởng tượng.
"Sát khí, tà khí thì còn dễ nói, nhưng luồng lệ khí này, dường như được hình thành từ việc bóp chết sinh mạng, xem ra tên gia hỏa này tạo nghiệt không ít, không phải người tốt lành gì." Sau khi quan sát một phen, Triệu Hồng cũng không có ấn tượng tốt với nam tử áo đen kia.
"Mẹ... Mẹ ơi, ngươi... ngươi... ngươi hình như cũng đã giết không ít người." Vương Cường nói với Triệu Hồng.
"Im miệng, ta giết đều là những người đáng giết." Triệu Hồng lạnh giọng nói.
Mà Vương Cường dù không phục, cũng không dám tiếp tục nhiều lời. Chớ thấy hiện tại hắn có thủy tinh cự nhân hộ thể, thế nhưng đã bị Triệu Hồng tra tấn lâu, trong lòng đã có một loại e ngại với Triệu Hồng.
"Bình Minh, đã tới, sao còn không hiện thân?" Nam tử áo đen kia nhếch miệng cười tà, đưa mắt nhìn về phía phương bắc.
"Hắn đang gọi Bình Minh, xem ra, hắn chính là Hồn Luyện." Mà lời vừa nói ra, mọi người đều đã xác định được thân phận người này. Và hắn, đương nhiên chính là Hồn Luyện.
"Ngươi chưa đến, ta vội vã hiện thân, có ý nghĩa gì chứ?" Ngay lúc này, từ hướng mà nam tử áo đen đang nhìn, một thanh âm chậm rãi truyền đến. Cùng lúc đó, một đạo lưu quang bay lượn tới, khi đạo lưu quang ấy đến gần rồi dừng lại, mọi người đều thấy rõ được chân dung người đến. Và cái nhìn này, đã làm cho không ít người ở đây mắt sáng rỡ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận