Tu La Võ Thần

Chương 281: Ác ma

"Đản Đản, ngươi có thể xác định, Nhan Như Ngọc kia là tu luyện cấm kỵ huyền công?" Sở Phong dù không biết cấm kỵ huyền công rốt cuộc là thứ gì, nhưng từ miệng Đản Đản, nghe ra sự lợi hại của nó.
"Tám chín phần mười là vậy, tu luyện cấm kỵ huyền công, phải tuân theo quy tắc đặc biệt, nàng giữ mình như ngọc, sau khi ngươi phá trinh tiết của nàng, thân thể liền phát sinh biến hóa như vậy, tuyệt không phải ngẫu nhiên."
"Chỉ là ngươi cũng đừng lo lắng quá, tình huống hiện giờ của nàng là tẩu hỏa nhập ma, phần lớn không sống nổi." Đản Đản nhắc nhở.
"Cái gì? Chẳng lẽ nói, nàng sẽ vì ta mà chết?" Biết mình gây ra việc Nhan Như Ngọc tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể mất mạng, Sở Phong lập tức vô cùng tự trách, dù hắn không quá thích Nhan Như Ngọc, cũng không muốn hại chết nàng.
"Sao? Ngươi còn không nỡ à? Sở Phong, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện nàng cứ vậy vì tẩu hỏa nhập ma mà chết, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không nàng sẽ trở thành một ma nữ khát máu, và người đầu tiên nàng muốn giết, chắc chắn là ngươi."
Giờ phút này, Sở Phong rốt cuộc biết sự việc nghiêm trọng, tuyệt đối không ngờ Nhan Như Ngọc lại là nhân vật nguy hiểm tu luyện cấm kỵ huyền công, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận vô ích, đã xảy ra thì phải đối mặt, làm thì phải chịu.
Cho nên, khi về Lăng Vân Tông, Sở Phong không làm như không có chuyện gì, mà đến thẳng chỗ ở của tông chủ Ngọc Nữ Tông, chịu đòn nhận tội.
Về sau, Sở Phong phát hiện việc chủ động tới thỉnh tội của mình là chính xác, bởi Bạch Hề tiện nhân kia cũng ở đây, hiển nhiên ả đã nói hết mọi chuyện với tông chủ Ngọc Nữ Tông, tất nhiên là ả không biết chuyện thân thể Nhan Như Ngọc biến đổi, vì lúc ấy ả còn đang hôn mê.
"Bạch Hề, ngươi lui xuống trước đi, ta có điều muốn nói với hiền chất Sở Phong. Nhớ kỹ, về chuyện của Như Ngọc, đừng nhắc với ai khác." Tông chủ Ngọc Nữ Tông đang ngồi trên ghế, phất tay với Bạch Hề.
"Tuân mệnh." Bạch Hề không dám thất lễ, liếc nhìn Sở Phong đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.
Sau khi Bạch Hề rời đi, tông chủ Ngọc Nữ Tông trước hết thản nhiên uống chén trà, rồi mới nhìn Sở Phong, thích nhiên cười nói: "Sở Phong, ngươi chủ động đến tìm ta nhận sai, ta rất vui mừng."
"Có thể cho ta biết, Như Ngọc đi đâu rồi không? Con bé đó tính tình quá quyết liệt, ta sợ nó nghĩ không thông, làm ra chuyện ngu ngốc."
Thấy tông chủ Ngọc Nữ Tông quan tâm Nhan Như Ngọc như vậy, Sở Phong không đành lòng giấu giếm, bèn kể lại mọi chuyện.
Nghe Nhan Như Ngọc đã có quan hệ nam nữ với Sở Phong, thân thể lại còn phát sinh biến đổi, mà đến Sở Phong cũng không đuổi kịp, tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng không giữ được bình tĩnh, đứng dậy, nhíu chặt mày, đi tới đi lui trong phòng khách.
Một lát sau, tông chủ Ngọc Nữ Tông hỏi Sở Phong: "Sở Phong, ngươi cảm thấy vì sao Như Ngọc lại xảy ra biến hóa như thế?"
"Thưa tiền bối, mạo muội nói thẳng, con thấy biến hóa kia, tuyệt đối không giống nuốt đặc thù dược vật, càng giống tu luyện ma công."
Sở Phong không nhắc tới cấm kỵ huyền công, vì ở đại lục này, người ta biết đến ma công nhiều hơn, còn cấm kỵ huyền công lại ít người biết. Nếu Sở Phong giải thích cấm kỵ huyền công cho vị tông chủ sống mấy chục năm này, chắc chắn bà sẽ nghi ngờ, không biết Sở Phong lấy đâu ra những thứ đó, và nghi ngờ trên người hắn có bí mật gì.
"Ma công à..." Nghe lời Sở Phong, tông chủ Ngọc Nữ Tông lại rơi vào trầm tư, lát sau, bất đắc dĩ thở dài: "Khó trách, khó trách ~~~"
"Tiền bối, ngài biết gì sao?" Sở Phong vội hỏi.
Nghe Sở Phong hỏi, tông chủ Ngọc Nữ Tông hơi do dự, nhưng rồi vẫn nói: "Năm xưa tổ sư khai sơn lập tông, chọn xây tông môn ở dãy núi này, là vì trên một ngọn núi kia phát hiện một loại huyền công cao thâm."
"Huyền công kia khắc trên núi, không thể ghi chép, cũng không dời đi được, chỉ có thể ở trên núi lĩnh hội, để công pháp không truyền ra ngoài, tổ sư mới lập tông môn trên dãy núi đó, còn biến ngọn núi thành cấm địa."
"Chỉ là, dù biết huyền công đó rất cao thâm, lại không ai lĩnh hội được, đến cả tổ sư cũng chỉ lĩnh hội một phần, bà dặn hậu nhân, phàm là đệ tử ưu tú, đều phải để họ lĩnh hội huyền công này."
"Chỉ tiếc, mấy trăm năm trôi qua, không ai lĩnh hội thêm được chút nào của huyền công kia, dần dần không còn ai tin nó có thể tu luyện."
"Nhưng nghe ngươi nói, ta chợt nhớ ra, từ lần đầu tiên Như Ngọc thấy huyền công đó, nàng thường xuyên đến đó lĩnh hội, nhất là hai năm trước, ngày nào nàng cũng tới, chẳng lẽ nàng thực sự lĩnh hội được áo nghĩa của huyền công, và đã tu luyện thành công?" Vẻ mặt tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng đầy kinh ngạc.
"Tiền bối, ngài có thể cho con xem huyền công kia được không?" Biết chuyện này, Sở Phong lập tức kích động, vì dù hắn không biết cấm kỵ huyền công, Đản Đản chắc chắn nhận ra, hắn rất muốn xác định xem Nhan Như Ngọc có phải đã tu luyện cấm kỵ huyền công, biết đâu lại tìm thấy bí mật khác ở đó.
"Được, chờ Bách Tông đại hội kết thúc, ngươi theo ta về Ngọc Nữ Tông đi, mặt khác Sở Phong, chuyện này ngươi không cần tự trách, dù ngươi không giải thích gì, nhưng nghe Bạch Hề kể lại, ta biết, chuyện này có thể không chỉ do ngươi, mà ngược lại, có thể ngươi là người bị hại."
"Bạch Hề nha đầu này, tâm tính rất ương ngạnh, có lúc làm việc rất cực đoan."
"Nhưng con bé cũng là hạt giống tốt hiếm có, nếu lần này Như Ngọc thực sự xảy ra chuyện gì, thì sau này Ngọc Nữ Tông chỉ còn biết dựa vào nó chống đỡ." Sau khi biết rõ sự tình, tông chủ Ngọc Nữ Tông không hề trách móc Sở Phong.
Về phần Sở Phong, khi biết tông chủ Ngọc Nữ Tông chuẩn bị bồi dưỡng Bạch Hề sau chuyện của Nhan Như Ngọc, hắn cũng rất chấn kinh. Nghĩ đến con người của Bạch Hề, hắn định khuyên nhủ đôi chút, nhưng nghĩ đó là chuyện nhà người ta, nên im lặng.
Dù sao, từ lời nói của tông chủ Ngọc Nữ Tông, hắn cũng nghe ra, vị tông chủ này hiểu Bạch Hề và Nhan Như Ngọc hơn bất kỳ ai, bà đã chọn vậy thì chắc chắn có đạo lý riêng.
Sau đó, Sở Phong nghênh ngang đi vào, rồi nghênh ngang đi ra, khi ra tới còn thấy Bạch Hề.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì sư tỷ Nhan? Ngươi đúng là ác ma." Thấy Sở Phong, Bạch Hề đầy oán khí.
Còn Sở Phong, khi nhìn thấy ả thì mặt đột ngột trở nên lạnh lẽo, bàn tay lớn như thiểm điện vươn ra, nắm chặt cằm Bạch Hề, ghé miệng vào tai nàng, hung ác cảnh cáo: "Ngươi nói không sai, ta chính là ác ma, tốt nhất đừng có chọc ta, bằng không ta sẽ phế tu vi của ngươi, bán ngươi vào kỹ viện." Nói xong câu đó, Sở Phong hất mạnh Bạch Hề, nhanh chóng rời đi.
Bạch Hề thì ngơ ngác đứng tại chỗ, giờ phút này nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt đầy sợ hãi. Vì nàng nghe ra, lời của Sở Phong không giống như là nói đùa đơn thuần.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận