Tu La Võ Thần

Chương 2439: Khôi phục tu vi

Chương 2439: Khôi phục tu vi "Ban đầu ở Tu La giới, có một vị tiền bối, tu vi của hắn cũng bị phong ấn. Về sau khi tu vi khôi phục, ta hỏi hắn đã làm như thế nào, hắn nói dựa theo công pháp tu luyện của hắn, mà luyện ngược lại thì có thể."
"Ngươi bây giờ cũng đang tu luyện Thần Phạt Huyền công, không ngại thử một lần, có lẽ sẽ có tác dụng."
"Đương nhiên, vị tiền bối kia cũng từng nói rõ, nghịch luyện công pháp là một việc rất nguy hiểm."
"Rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí bạo thể mà c·h·ế·t, nếu ngươi phát hiện có gì không ổn… thì mau dừng lại." Nữ Vương đại nhân nói.
"Xác thực, tu vi bị phong, thủ đoạn thông thường chắc chắn không được, có lẽ nghịch lại thì có thể đột phá cửa ải, phương pháp này nhất định phải thử một lần." Sở Phong nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện Thần Phạt Huyền công, chỉ có điều... lần này hắn dùng phương pháp tu luyện ngược.
"Ách a..."
Nhưng vừa mới bắt đầu tu luyện, Sở Phong đã phát ra tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim gan.
Nghịch chuyển công pháp là một sự tình vô cùng nguy hiểm, việc Sở Phong làm như vậy đã mang đến cho hắn nỗi đau xé rách n·h·ụ·c thân, thậm chí xé rách linh hồn.
Loại thống khổ này thật sự là khó mà chịu đựng được đối với người thường, dù là Sở Phong… cũng không nhịn được, cho nên mới kêu thảm thiết.
"Đại ca, huynh làm sao vậy?" Thấy thế, Chiến Linh Đồng vội vàng đến gần Sở Phong, khẩn trương hỏi han.
"Ta không sao, có lẽ là dược hiệu phát tác, ngươi đừng để ý ta, có lẽ ngày mai thương thế của ta sẽ khỏi." Sở Phong lúc này đã tái nhợt mặt mày, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với Chiến Linh Đồng.
"Huynh nói đó là dược hiệu? Nên mới khiến huynh như thế này?"
"Thế nhưng đan dược chữa thương đều có tác dụng xoa dịu đau đớn, sao huynh lại càng ngày càng đau nhức?" Chiến Linh Đồng hiển nhiên không tin.
"Đây là do kiến thức của ngươi hạn hẹp, có những đan dược chữa thương thấy hiệu quả nhanh, nhưng quá trình lại làm cho người khó có thể chịu đựng, đây chính là cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, ngươi không cần quan tâm, ta sẽ không sao."
Sở Phong nói xong liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, một lúc sau hắn lại tiếp tục phát ra tiếng kêu thống khổ.
Sở Phong không dừng lại, bởi vì hắn đã phát hiện phương pháp này… có tác dụng.
Tu vi của Sở Phong bắt đầu dần dần hồi phục, không chỉ có vậy, cảm giác đau đớn khó mà chịu đựng cũng dần dần biến mất.
Mọi chuyện diễn ra càng ngày càng thuận lợi, tu vi của Sở Phong bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Thấy Sở Phong không còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Chiến Linh Đồng cũng yên lòng.
Nhưng mà, khi trời còn chưa sáng, đã có hai người yêu tộc đến bên ngoài nhà đá của Sở Phong.
Mà hai người này, lại chính là người quen, hôm qua là những kẻ đã hành hung Sở Phong trước tiên.
Chỉ là lúc này hai người bọn chúng đều cầm trên tay một cây roi dài, có thể nói là người đến không có ý tốt.
Bỗng nhiên, một trong hai tên vung roi dài, quất vào đỉnh nhà đá.
Lực đạo mạnh mẽ trực tiếp tạo nên một vết rách sâu trên đỉnh nhà đá, vô số đá vụn từ đó bắt đầu rơi xuống.
Chiến Linh Đồng đang ngủ say cũng bị đánh thức.
"Đại nhân, làm sao vậy?" Chiến Linh Đồng thấy yêu tộc xuất hiện, vội vàng lo lắng hỏi.
"Làm sao? Giờ nào rồi còn ngủ, mau đứng lên cho ta làm việc." Hai tên đó tức giận quát.
Thì ra, bọn chúng đến để thúc giục Sở Phong và Chiến Linh Đồng làm việc.
"Đại nhân, chẳng phải đã nói cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm sao, bây giờ trời còn chưa sáng mà." Chiến Linh Đồng ấm ức nói.
"Ngươi nhìn kỹ cho ta, nhiều người như vậy… ngoài những kẻ mệt lả đi thì còn có ai được không làm việc nghỉ ngơi?"
"Nếu không phải thấy tên kia bị chúng ta đánh thảm thương, cần chữa thương, chúng ta làm sao có thể cho các ngươi nghỉ ngơi?"
"Thấy gia hỏa kia bây giờ đã không sao, các ngươi còn muốn đợi đến khi nào? Không có đâu!"
"Mau dậy làm cho ta ngay, bằng không cây roi của ta sẽ không nể mặt đâu."
Tên yêu tộc vừa xoay xoay cây roi trong tay, vừa nói với vẻ hung thần ác sát, giọng đầy vẻ không kiên nhẫn.
Bọn chúng hoàn toàn không xem Sở Phong và Chiến Linh Đồng là người, mà xem họ là súc sinh phải phục vụ cho bọn chúng, thậm chí… còn không bằng súc sinh.
"Ai." Chiến Linh Đồng bất đắc dĩ thở dài, rồi đi về phía Sở Phong.
Lúc trước Sở Phong kêu la rất lợi hại, nhưng bây giờ đã không còn kêu nữa, đồng thời sắc mặt cũng đã khá hơn, theo Chiến Linh Đồng... Sở Phong chắc không có việc gì.
"Vị đại ca kia, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, chúng ta phải đi làm việc." Chiến Linh Đồng vội vàng đến gần Sở Phong, bắt đầu gọi hắn dậy.
"Chờ một lát." Sở Phong nói.
Hiện tại là thời khắc quan trọng Sở Phong khôi phục tu vi, tự nhiên hắn không thể từ bỏ vào lúc này.
"Ngươi nói cái gì?" Câu nói của Sở Phong vừa hay bị hai tên yêu tộc kia nghe được.
Hai người bọn chúng vốn đã có đầy oán hận với Sở Phong, thấy Sở Phong còn dám ngang ngược như vậy thì lập tức nổi giận.
"Câm miệng cho ta, còn dám làm phiền ta, ta sẽ phế đi các ngươi." Sở Phong mở mắt, liếc hai tên yêu tộc đang đứng trên đường chân trời, sau đó lại nhắm mắt lại.
"Đại ca, huynh..."
Chiến Linh Đồng ngây người, hắn thấy hành động của Sở Phong chẳng khác nào tự tìm c·h·ế·t.
Hai tên yêu tộc kia cũng ngây người, chúng không thể ngờ được sau khi ra sức đ·á·n·h Sở Phong ngày hôm qua, hôm nay Sở Phong vẫn còn dám càn rỡ như vậy.
"Thật sự là muốn c·h·ế·t."
Bỗng nhiên, một tên vung cánh tay, một roi quất thẳng vào Sở Phong.
Nhưng chỉ thấy Sở Phong đưa tay lên, trực tiếp nắm lấy cây roi kia trong tay.
Sau đó, Sở Phong đột nhiên dùng sức kéo mạnh về phía sau, một luồng lực đạo mạnh mẽ quét ra.
Cưỡng ép lôi tên yêu tộc kia vào trong sơn động.
Ầm ầm.
Lực đạo mạnh mẽ làm đá vụn văng tung tóe, tên kia lao thẳng vào sâu trong sơn động và ngất xỉu.
"Ngươi cái tên này!!!" Thấy cảnh đó, tên yêu tộc còn lại lộ vẻ vừa sợ vừa giận.
"Còn dám quấy rầy ta, muốn mạng c·h·ó của các ngươi." Lần này Sở Phong lên tiếng, thậm chí còn không thèm mở mắt, đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi đồ hỗn trướng, ta... ta đ·ánh c·h·ế·t..." Tên yêu tộc kia mặt đỏ bừng, vung cây roi trong tay lên và xông vào đánh Sở Phong.
Thế nhưng, khi nhìn thấy kết cục của tên lúc trước, hắn chợt dừng lại.
"Ngươi chờ đó cho ta."
Sau một hồi do dự, hắn buông ra một câu ngoan thoại, rồi vội vàng quay người bỏ chạy.
Lúc này, ngoại trừ tên yêu tộc bị ngất xỉu, chỉ còn lại Sở Phong và Chiến Linh Đồng.
Hiện giờ, Chiến Linh Đồng có thể nói là vừa sợ vừa kinh, hắn kinh ngạc là Sở Phong có thể dễ dàng đánh bị thương một Bán Tổ.
Nhưng hắn lại càng thêm hoảng loạn, dù sao nơi này là địa bàn của yêu tộc viễn cổ, việc Sở Phong gây sự ở đây chẳng khác nào tự tìm c·h·ế·t.
"Đại ca, huynh huynh... huynh lại gây ra họa lớn rồi, mau trốn đi, không thì bọn chúng sẽ không tha cho huynh đâu." Sau cơn hoảng loạn, Chiến Linh Đồng nói với Sở Phong.
"Đừng hoảng sợ, cho ta một lát nữa thôi, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận