Tu La Võ Thần

Chương 6203: Trung niên người áo bào đỏ

"Ngoài những tu võ giả ở cảnh giới Thiên Thần, thật ra Tiên Hải Ngư Tộc ta còn có một vị linh sư giới Thiên Long."
"Chỉ có điều người này cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Long không lâu."
Sau khi nghe tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc thuật lại, mọi người mới biết được vị linh sư giới kia không phải là người của Tiên Hải Ngư Tộc.
Vốn là một cao nhân ẩn thế, trong lúc tình cờ gặp gỡ rồi kết duyên với Tiên Hải Ngư Tộc.
Sau đó, dưới sự mời chào nhiệt tình của Tiên Hải Ngư Tộc, đã trở thành khách khanh trưởng lão của tộc.
Trong mắt Tiên Hải Ngư Tộc, vị trưởng lão này cực kỳ đáng tin.
Chỉ là vị khách khanh trưởng lão này đang có chuyện riêng cần làm, nên đã không cùng bọn họ tiến vào lãnh địa Thần tộc.
Nói ra thì cũng xem như đã tránh được một kiếp nạn.
"Vị khách khanh trưởng lão của chúng ta bây giờ đang tu luyện ở một nơi thuộc Đồ Đằng Thiên Hà."
"Tính toán thời gian, nơi đó hẳn là cũng đã chuẩn bị gần xong xuôi."
"Có lẽ nơi đó có thể giúp các ngươi có đột phá." Tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc một lần nữa lên tiếng.
"Nơi tu luyện? Nơi tu luyện như thế nào?" Nghe vậy, Sở Phong lập tức hứng thú.
Cũng không trách Sở Phong, mà là câu nói "có đột phá" của tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc quá sức hấp dẫn.
Sau khi tộc trưởng thuật lại chi tiết hơn, Sở Phong mới biết. . .
Sở dĩ ban đầu bọn họ lựa chọn đến Đồ Đằng Thiên Hà, không phải là muốn liên minh với Đồ Đằng Long Tộc.
Mà là vì tòa bí địa kia nằm ở Đồ Đằng Thiên Hà.
Bí địa đó ẩn chứa một loại sức mạnh khác biệt, nhưng lại rất khó luyện hóa trực tiếp, cần có thủ đoạn đặc thù để rút ra.
Tiên Hải Ngư Tộc đã đầu tư rất nhiều vào nơi đó.
Vốn là Tiên Hải Ngư Tộc chuẩn bị cho Tiên Hải Thiếu Vũ và Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng vì ân tình của Sở Phong đối với Tiên Hải Ngư Tộc, họ không thể báo đáp, nên quyết định mang Sở Phong theo đến đó tu luyện.
Đối với chuyện tốt như vậy, Sở Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, dù sao hắn bây giờ còn khát khao tăng tu vi hơn bất cứ ai.
"Tiền bối, ngài có biết thực lực cụ thể của Giới Thiên Nhiễm không?" Sở Phong đột nhiên hỏi.
Tuy nói bây giờ phe của Sở Phong đã có không ít sự giúp đỡ.
Nhất là sau khi Tiên Hải Ngư Tộc gia nhập, thực lực càng tăng lên cực lớn.
Nhưng Thất Giới Thánh Phủ vẫn giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua, về thực lực của Thất Giới Thánh Phủ, hắn vẫn không hề nắm rõ.
Mà Tiên Hải Ngư Tộc có thể nói là thế lực mạnh nhất trong giới tu võ đương thời, ngoài Thất Giới Thánh Phủ.
Đương nhiên, họ cũng sẽ quen biết và hiểu biết Thất Giới Thánh Phủ nhiều hơn một chút.
"Thực lực hiện tại của Giới Thiên Nhiễm ta không rõ."
"Nhưng ta biết, hắn vẫn luôn giấu kín thực lực."
"Ta từng luận bàn với hắn, nói đúng ra là hắn tìm ta để luận bàn, hẳn là muốn dò xét thực lực của ta."
"Lúc ấy ta là cửu phẩm chân thần, nhưng lúc đó huyết mạch của ta đã bắt đầu thức tỉnh, bởi vậy ta có thể đạt được sức chiến đấu nghịch chiến nhất phẩm trên nền tảng cửu phẩm chân thần."
"Đối với thế hệ của các ngươi thì cái này dường như không tính là gì cả."
"Nhưng đối với những người thế hệ trước như chúng ta, người có thể tăng tu vi ở Chân Thần cảnh lại rất ít."
"Cha, ngài không già đâu." Tiểu Ngư Nhi lên tiếng.
Nghe vậy, tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc cười nói: "So với Giới Thiên Nhiễm đương nhiên là còn trẻ lắm, nhưng so với các ngươi thì chắc chắn là già."
"Nhưng thế hệ của các ngươi quả thực là thế hệ phi thường nhất từ trước đến nay, một đời ngoài sức tưởng tượng."
"Tăng một phẩm tu vi ở Chân Thần cảnh, đối với thế hệ tiểu bối các ngươi, miễn cưỡng có thể tính là thiên tài."
"Nhưng nếu là thời đại của chúng ta, có thể là độc nhất vô nhị, quét ngang mọi người cùng thời."
Sau khi cảm khái xong, ông lại nhìn Sở Phong nói: "Chính vì có át chủ bài này nên ta luôn vô cùng tự tin."
"Lần giao thủ kia, ta đã không thi triển toàn lực, nhưng ta có thể cảm giác được, Giới Thiên Nhiễm tuyệt đối không chỉ đơn giản là cửu phẩm chân long."
"Hắn cũng ẩn giấu thực lực, đồng thời ta cảm thấy ẩn sâu còn hơn ta."
"Bây giờ hắn đã bước vào Thiên Long cảnh, e là không chỉ đơn giản là nhất phẩm Thiên Long."
"Nhưng điều đáng sợ nhất của Thất Giới Thánh Phủ là bên trong không chỉ có trận pháp khủng bố."
"Nghe đồn, trong Thất Giới Thánh Phủ còn có cao thủ ẩn thế."
"Cụ thể là ai, thì không ai biết."
"Nhưng thực lực người này rất mạnh."
"Phần lớn là những lão tổ đã tồn tại từ thời kỳ sơ khai."
"Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, nhưng việc Thất Giới Thánh Phủ có sức mạnh trận pháp vượt trội hơn các thế lực khác, lại là sự thật."
Tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc nói.
"Thất Giới Thánh Phủ quả nhiên không hề đơn giản."
Sở Phong đã sớm biết Thất Giới Thánh Phủ không hề đơn giản, nếu không, với thực lực của cha hắn thì đã không đến mức không cứu được mẹ hắn.
"Tiên Hải Ngư Tộc ta, lần này nợ ngươi một ân tình quá lớn, bình thường mà nói, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta nên theo ngươi đi đánh Thất Giới Thánh Phủ."
"Nhưng bỏ qua chuyện có tồn tại lão tổ kia hay không đi, trận pháp phòng thủ của Thất Giới Thánh Phủ đã rất mạnh."
"Chúng ta thực sự không có đủ năng lực công phá Thất Giới Thánh Phủ."
Khi tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc nói những lời này, có chút gì đó áy náy.
Ông rất tiếc, không thể thực sự giúp Sở Phong.
"Tiền bối, Thất Giới Thánh Phủ ta sẽ tự mình xử lý." Sở Phong tự nhiên sẽ không trách họ, vì chính Sở Phong cũng biết Thất Giới Thánh Phủ không dễ trêu vào.
Với năng lực hiện tại, hắn chưa đủ sức để xông thẳng vào Thất Giới Thánh Phủ.
"Cái lão tạp mao Giới Thiên Nhiễm này, đúng là đầu óc bị lừa đá rồi. Tiền bối Giới Nhiễm Thanh sinh cho hắn một đứa cháu ngoại ưu tú như thế, chỉ cần hắn bình thường một chút, thấy đứa cháu ngoại ưu tú như vậy thì cũng nên thả tiền bối Giới Nhiễm Thanh ra chứ."
"Sở Phong anh em của ta đâu phải là người không biết đạo lý, chỉ cần tiền bối Giới Nhiễm Thanh bình an, xem như nể mặt mẹ của hắn thì tự nhiên sẽ không truy cứu."
"Với thiên phú của Sở Phong anh em ta và năng lực của tiền bối Giới Nhiễm Thanh, Thất Giới Thánh Phủ chắc chắn sẽ đạt được một độ cao chưa từng có."
"Nhưng cái lão tạp mao này, sao lại không bình thường như vậy chứ?"
Tiên Hải Thiếu Vũ không nhịn được chửi mắng, có thể thấy hắn thật sự rất tức giận.
Còn Sở Phong thì cười, hắn vốn không để tâm Giới Thiên Nhiễm nghĩ như thế nào.
Nhưng Tiên Hải Thiếu Vũ nói đúng một điều.
Chỉ cần mẹ hắn bình yên thì xem như nể mặt mẹ, hắn cũng không phải là không thể tha cho Giới Thiên Nhiễm.
Nhưng nếu mẹ hắn thực sự gặp chuyện, Sở Phong tuyệt đối không tha thứ cho Giới Thiên Nhiễm.
Đột nhiên, Sở Phong nghĩ ra điều gì đó, bèn nhìn về phía tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc: "Tiền bối, người mặc áo bào đỏ đâu?"
Lúc trước ở lãnh địa Thần tộc, khi Sở Phong thi triển Lôi phạt giáng lâm để tiêu diệt đám người Thần tộc, nhận thấy nơi giam giữ người áo bào đỏ kia, hắn đã cố ý tránh đi chỗ đó.
Sở Phong nghĩ rằng Tiên Hải Ngư Tộc chắc chắn sẽ dọn dẹp chiến trường, với năng lực của họ, không có chuyện không tìm được người kia.
Vừa nghe Sở Phong nói vậy, mẹ của Tiểu Ngư Nhi phất tay một cái, một kết giới không gian phong tỏa hiện ra.
Trong đó giam giữ một người, chính là người áo bào đỏ mà trước đó Thần Nhất coi như tọa kỵ.
Chỉ có điều, bây giờ người áo bào đỏ này đã được tháo xiềng xích, mặt nạ sắt che mặt cũng được gỡ ra.
Hắn là một người trung niên có vẻ mặt tang thương.
"Sở Phong, ngươi quen hắn sao?" Mẹ Tiểu Ngư Nhi hỏi.
"Ta không quen."
"Tiền bối, các ngươi có hiểu biết gì về hắn không?" Sở Phong hỏi.
"Có nghe nói qua, những người áo bào đỏ này chuyên đi chém giết những chủng tộc viễn cổ."
"Chỉ cần những chủng tộc viễn cổ gặp phải bọn họ, chắc chắn sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu."
"Chắc hẳn người này đã phát hiện dấu vết của Thần tộc, vốn định diệt Thần tộc, nhưng bất lực không phải là đối thủ của Thần tộc nên mới rơi vào kết cục như thế này."
"Thực ra, chúng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc bọn họ có gì hận thù, vì sao lại căm hận chủng tộc viễn cổ đến vậy?"
"Trước đây không có cơ hội tiếp xúc với họ, lần này ngược lại lại có cơ hội, chỉ là dù có hỏi thế nào, hắn cũng không chịu nói gì."
"Nhưng rõ ràng hắn không bị câm, chỉ là rất bướng bỉnh."
"Nhưng chúng ta không thù không oán với hắn, cũng không thể vì muốn biết nội tình của bọn họ mà tra tấn hắn."
"Sở Phong, ngươi thấy nên xử trí hắn như thế nào?" Mẹ Tiểu Ngư Nhi hỏi Sở Phong.
Bà biết, ban đầu Sở Phong đã cố ý không làm tổn thương người áo bào đỏ này, cho dù là vì thiện tâm, hay là có nguyên nhân nào khác.
Bà cảm thấy, quyền quyết định xử trí người này nên giao cho Sở Phong.
"Thả hắn ra, ta có chuyện muốn nói với hắn." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận