Tu La Võ Thần

Chương 5758: Bảng danh sách duy nhất

Nhìn Tiểu Ngư Nhi, Tiên Miêu Miêu, Phong Linh, Long Mộc Hi các loại mỹ nữ thiên tài vừa xinh đẹp vừa mạnh, cứ thế đi theo Sở Phong, vội vã đến nơi ở của Sở Phong. Ngay cả những người như Tiên Hải Thiếu Vũ và Long Thừa Vũ cũng như làm nền cho sự việc. Trước kia mọi người vừa hâm mộ, vừa không hiểu, vừa ghen ghét điên cuồng, hận không thể đánh chết Sở Phong. Nhưng bây giờ họ đã hiểu, cũng nhận ra mình vô tri, ngu xuẩn đến mức nào. Hóa ra, Sở Phong mới là đại lão thật sự. Có Chân Thần giới linh tọa trấn, căn bản không cần Tiên Hải Thiếu Vũ hay Tiên Hải Ngư Nhi bảo vệ, ai có thể làm gì được hắn? Chả trách Sở Phong dám đến, hắn quả thực có thực lực. Sở Phong mới là hắc mã chân chính của Cửu Thiên Chi Đỉnh. Bỗng nhiên, Tần Sơ cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo bao phủ mình, đó là của đại ca Tần Huyền. Thấy ánh mắt này của Tần Huyền, lòng Tần Sơ hốt hoảng, ca hắn từng nhìn hắn như vậy một lần rồi. Và lần đó, hắn bị ca đánh cho cực kỳ thảm. “Ca, ta...ta không biết hắn có Chân Thần giới linh.” Tần Sơ vội vàng giải thích. “Lần sau tìm hiểu cho rõ, không thì người chịu thiệt là chúng ta.” Tần Huyền nói nhỏ. Ban đầu hắn có ý định, nếu có cơ hội sẽ đối phó Sở Phong, dù sao đệ đệ của hắn bị Sở Phong ức hiếp rồi. Nhưng giờ nghĩ lại, may là chưa tìm được cơ hội, không thì người bị ức hiếp chắc chắn là có thật. Nhưng người đó không phải Sở Phong, mà là hắn. Cùng lúc đó, ở một hang động rách nát trong Cửu Thiên Chi Đỉnh. Giới Thiên nằm trên mặt đất, một trận pháp chữa thương bao phủ lấy hắn, nhờ trận pháp trị liệu, vết thương của hắn đã cơ bản lành, nhưng vẫn còn đang ngủ say. Lưu Khoát thì đứng bên cạnh, nhắm mắt lại. Ánh mắt hắn ánh lên tia sáng nhàn nhạt, đó là kết giới chi lực. Đồng thời, tràng hạt trong tay hắn cũng tỏa ra ánh sáng tương tự. “Sở Phong huynh đệ, ẩn mình sâu thật, ngay cả Chân Thần giới linh cũng có, đúng là mạnh mẽ không giống người thường.” Khóe miệng Lưu Khoát lộ ra một nụ cười. Tuy hắn không có ở hiện trường, nhưng dựa vào khả năng nắm giữ trận pháp nơi đây, tất cả những gì xảy ra ở quảng trường, hắn đều thấy rõ. "Ừm..." Bỗng nhiên, một tiếng rên nhẹ vang lên, Lưu Khoát liền mở mắt, nhìn về phía Giới Thiên. Hắn chợt xoay tràng hạt trong tay, chỉ vào Giới Thiên một cái, trận pháp chữa thương bao phủ Giới Thiên liền lập tức tan biến. Giới Thiên cũng từ từ mở mắt. “Đây là đâu?” Giới Thiên vừa tỉnh lại, vừa xoa đầu vừa hỏi. “Ngươi luận bàn thua Tiên Hải Ngư Nhi, còn nhớ không?” Lưu Khoát hỏi. Nghe vậy, vẻ mặt Giới Thiên trở nên vô cùng nặng nề. Chuyện lúc giao thủ với Tiên Hải Ngư Nhi lại hiện về trong đầu hắn. Hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn thua. "Xem ra là nhớ rồi, nhớ thì tốt." "Theo giao kèo, ngươi đã bị đào thải, nên rời khỏi Cửu Thiên Chi Đỉnh." Lưu Khoát vừa nói xong, Giới Thiên liền cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. “Nhưng mà, hiện tại Cửu Thiên Chi Đỉnh đang trong trạng thái phong tỏa, ngươi vẫn phải ở đây thêm mấy ngày, đến khi Cửu Thiên Chi Đỉnh kết thúc.” Nghe đến đó, Giới Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cho dù không thể rời đi, vậy thì tìm cho ta chỗ nào tốt hơn đi, nơi này là cái gì chứ?” Giới Thiên liếc nhìn xung quanh, cái hang núi đổ nát này thực sự không phù hợp với thân phận của hắn. “Giới Thiên thí chủ, ngươi đã bị loại rồi còn kén cá chọn canh?” “Tiểu tăng đã nể mặt ngươi rồi đấy, dù sao ở nơi này, chỉ có ngươi biết.” “Nếu không thì ngươi cũng xuống quảng trường ngồi xổm giống Tần Huyền với Tần Sơ xem.” Lưu Khoát hỏi. Nghe vậy, Giới Thiên bĩu môi: “Thực ra ở đây cũng được.” “À đúng Giới Thiên, dù ngươi không thể rời đi, nhưng việc ngươi bị đào thải vẫn phải công khai.” Lưu Khoát nói. “Có ý gì?” Nghe vậy, Giới Thiên lập tức đứng dậy. “Trước khi vào, ngươi hẳn là thấy rồi, thành tích kiểm tra đều có bảng xếp hạng.” “Nhưng lần này Cửu Thiên Chi Đỉnh khác với mọi khi, bị loại cũng sẽ có bảng xếp hạng.” Lưu Khoát nói. “Ý ngươi là, mọi người đều sẽ thấy?” Giới Thiên hỏi. “Đúng vậy, mà ngươi là người đầu tiên lên bảng, tạm thời cũng là người duy nhất.” Lưu Khoát nói. Nghe vậy, Giới Thiên vội vàng tiến đến trước mặt Lưu Khoát, lấy một túi càn khôn đưa cho Lưu Khoát. “Ý gì đây, muốn hối lộ tiểu tăng sao?” Lưu Khoát hỏi. “Không phải hối lộ, chỉ là thương lượng, có thể đừng ghi tên ta lên được không?” “Hoặc là trễ chút cũng được, không thì…” “Không thì mất mặt đúng không? Nhưng mà Giới Thiên thí chủ, ngươi đã ra tay với Sở Phong trước mặt mọi người, nếu hắn thực sự bị ngươi đánh quỳ xuống đất không dậy nổi, ngươi có nghĩ đến sĩ diện của hắn không?” “Hay là, nếu Tiên Hải Ngư Nhi bị ngươi đánh bại, nàng sẽ là người đầu tiên bị đào thải, tên của nàng sẽ xuất hiện trên bảng xếp hạng này, ngươi có nghĩ cho sĩ diện của nàng không?” "Ta nghĩ ngươi không chỉ không để ý, ngược lại sẽ vui mừng khôn xiết, dẫm lên bọn họ để lập danh tiếng của mình, đó vốn là điều ngươi mong muốn.” “Chỉ tiếc là ngươi đã bại, bại thì phải nhận chứ.” Lưu Khoát chế giễu Giới Thiên. “Ngươi không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt.” Mặt Giới Thiên bỗng trở nên âm trầm. “Sao, không được mềm mỏng, định cứng rắn à?” “Ngươi cứ thử xem.” Lưu Khoát nói. Giới Thiên bỗng niệm pháp quyết, một luồng kết giới chi lực mạnh mẽ hóa thành mấy sợi xiềng xích, phóng ra từ trong cơ thể hắn, lao về phía Lưu Khoát. Những xiềng xích kết giới đó quấn chặt lấy Lưu Khoát, nhưng thực ra không thể chạm vào được bản thể của hắn. Một lớp kết giới phòng ngự đã bảo vệ Lưu Khoát. "Hừ." Chỉ thấy Lưu Khoát khẽ hừ một tiếng, không chỉ xiềng xích kết giới đang quấn lấy hắn bị chấn vỡ nát mà ngay cả Giới Thiên cũng bị đẩy lùi, đập mạnh vào vách đá. “Giới Thiên, nếu là giao đấu bình thường, tiểu tăng có thể không phải là đối thủ của ngươi.” “Nhưng đây là ở Cửu Thiên Chi Đỉnh, ở đây là sân nhà của tiểu tăng, ngươi muốn đấu với ta?” Lưu Khoát tay cầm tràng hạt, khinh thường nhìn Giới Thiên. Sau đó, Lưu Khoát biến đổi pháp quyết, một hạt châu trong lòng bàn tay liền phóng thích ra kết giới chi lực, hóa thành một bảng danh sách kết giới trước người Lưu Khoát. Cùng lúc đó, bên ngoài Cửu Thiên Chi Đỉnh, trên hư không của Nhiên Mạch Thôn, cũng xuất hiện một tấm bảng danh sách. Bảng danh sách đó giống hệt như bảng danh sách trước mặt Lưu Khoát, chỉ là nó rất lớn, có kích thước tương tự bảng xếp hạng trong cuộc kiểm tra trước đây, cả hai đứng song song. Dù cách rất xa, người ta vẫn có thể thấy rõ ràng. Trong một tòa cung điện lơ lửng mà người bình thường không nhìn thấy, phủ chủ Thất Giới đang mở cuộc họp cho các trưởng lão Thất Giới Thánh Phủ. Tuy nói muốn ở lại đây để chống lưng cho Giới Thiên, nhưng là phủ chủ, ông vẫn phải xử lý kịp thời công việc của Thất Giới Thánh Phủ. Nhưng khi tấm bảng danh sách kia xuất hiện, ông cũng không khỏi ngừng lời, nhìn về phía tấm bảng danh sách đó. Rất nhanh, trên bảng danh sách hiện ra dòng chữ: Bảng đào thải! ! ! “Thì ra là bảng đào thải, tự dưng lại xuất hiện bảng danh sách kiểu này, xem ra có người sắp bị đào thải.” “Chỉ là không biết, người đầu tiên xuất hiện trên bảng danh sách này sẽ là ai?” “Còn phải hỏi sao, tất nhiên là mấy người vô danh tiểu tốt, chẳng lẽ sẽ là thiên tài đứng đầu của các thế lực hay sao?” Đối với bảng đào thải này, mọi người đều không mấy trông đợi, ngược lại còn mang chút trêu đùa. Rất nhanh, tên của Giới Thiên xuất hiện trên bảng đào thải. “Giới Thiên?” “Sao nghe quen vậy?” “Ta sát, cháu ngoại của Thất Giới phủ chủ, không phải là Giới Thiên sao?” “Không thể nào, chẳng lẽ hắn bị đào thải rồi?” Thấy tên Giới Thiên, đám người vốn không mấy để ý, liền trở nên hứng thú. “Nghĩ gì vậy, Giới Thiên tài giỏi như thế, không chỉ là cháu ngoại của Thất Giới phủ chủ mà còn sở hữu vương huyết mạch trong truyền thuyết, là thiên tài cùng cấp bậc với Giới Nhiễm Thanh, sao có thể bị đào thải.” Nhưng suy đoán về Giới Thiên, liền bị rất nhiều người phản bác, dù nhìn thế nào đi nữa, người này cũng không có khả năng là Giới Thiên của Thất Giới Thánh Phủ. Lúc này, trong cung điện lơ lửng của Thất Giới Thánh Phủ, không khí cũng trở nên nghiêm túc khác thường. "Phủ chủ đại nhân, không thể nào là Giới Thiên thiếu gia được, dù sao thiên hạ rộng lớn, người trùng tên trùng họ cũng nhiều lắm." Một vị trưởng lão bước lên nói với Thất Giới phủ chủ. “Nói bậy bạ cái gì đấy, cái này tự nhiên không phải là Thiên Nhi, lẽ nào ngươi nghi ngờ Thiên Nhi không thành?” Giọng Thất Giới phủ chủ có chút không vui. Hắn thực sự chưa từng nghi ngờ người đó là Giới Thiên, hắn có niềm tin tuyệt đối vào Giới Thiên. “Thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ đáng chết.” Biết mình lỡ lời, vị trưởng lão kia vội vàng quỳ xuống. Nhưng đúng lúc này, phía trước tên Giới Thiên lại xuất hiện bốn chữ lớn: Thất Giới Thánh Phủ. Liền ghép thành, Thất Giới Thánh Phủ Giới Thiên.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận