Tu La Võ Thần

Chương 4410: Long thị run rẩy

"Ngươi! ! !" Cảm nhận được tu vi này, Long Hiểu Hiểu tuy vẻ giận dữ không hề giảm, nhưng trong mắt nàng cũng lộ ra kinh hãi. Nàng không ngờ rằng đệ tử Ngọa Long Võ Tông này lại cường đại đến mức này. Tu vi của nàng là Lục phẩm Chí Tôn, ở trong đám tiểu bối của Thánh Quang Thiên Hà, đã là thuộc hàng cực mạnh. Nhưng đệ tử Ngọa Long Võ Tông này, lại có tu vi Bát phẩm Chí Tôn. Bát phẩm Chí Tôn, đây là tu vi đủ để tranh đoạt danh hiệu người mạnh nhất trong đám tiểu bối của Thánh Quang Thiên Hà. Hơn nữa, người này nàng chưa từng gặp mặt hay nghe qua tên tuổi. Thế mà hắn lại có tu vi Bát phẩm Chí Tôn, nàng sao có thể không kinh sợ?
"Thật coi Long thị ta không có ai sao?"
"Bát phẩm Chí Tôn mà cũng dám lên mặt?"
Uỳnh!
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên. Đó chính là mẹ của Long Hiểu Hiểu. Khi nàng ta mở miệng, cuồng phong lập tức gào thét, một luồng lực lượng vô hình nổi lên sóng lớn gió lớn, khiến trời đất biến sắc. Nhất phẩm Võ Tôn, mẹ của Long Hiểu Hiểu chính là một cao thủ Nhất phẩm Võ Tôn cảnh. Uy áp của nàng phóng ra, nhắm thẳng vào người nam tử kia mà đi. Nhưng khi uy áp đó tới gần nam tử, liền như sông đổ vào biển lớn, trong nháy mắt không còn động tĩnh gì. Thấy tình cảnh này, mẹ Long Hiểu Hiểu cũng nhíu mày, kinh nghiệm mách bảo rằng sự tình đã trở nên không đơn giản.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trên hư không truyền đến một trận oanh minh quỷ dị. Sở dĩ quỷ dị, là vì tiếng oanh minh ấy giống như tiếng gầm thét của mãnh thú, lại giống như tiếng nổ của lôi đình. Mà khi ngẩng đầu lên quan sát, càng khiến người kinh hãi. Trên hư không xuất hiện một vết nứt lớn, ngay sau đó, vết nứt phóng ra một luồng ánh sáng màu vàng kim. Ánh sáng vàng kim che khuất bầu trời, bao trùm tất cả hư không. Lãnh thổ Long thị rộng lớn là thế, nhưng ánh sáng vàng kim vẫn bao trùm toàn bộ lãnh thổ Long thị. Ánh sáng ấy thần thánh vô cùng, trong lúc mơ hồ, bên trong ánh sáng kia còn có hư ảnh của long. Con long khổng lồ, cũng như ánh sáng vàng kim, bao phủ toàn bộ Long thị. Còn thanh âm quỷ dị kia thì ngày càng rõ ràng, không ngừng tuôn trào, đó là tiếng long hống.
"Dị tượng, dị tượng thật mạnh, đó là Thần Long sao?"
"Trong Long thị ta, có người đã làm ra chuyện gì lớn, mà lại dẫn phát dị tượng như vậy?"
Cảnh tượng như thế kinh động đến tất cả mọi người trong Long thị. Mọi người ngửa mặt lên trời quan sát, kích động không thôi. Thậm chí có người quỳ xuống đất bái lạy. Trong người họ vốn chảy dòng long huyết, tuy không thuần túy, nhưng cũng đủ để tộc nhân Long thị xem long như thần linh. Dị tượng này đột nhiên xuất hiện, mọi người đều cho rằng đó là cơ duyên trời ban giáng xuống Long thị, tự nhiên vô cùng hưng phấn.
Oanh!
Nhưng đột nhiên, một luồng lực lượng vô hình từ ánh sáng vàng kim kia quét xuống. Đó là một loại áp bức, áp bức của tử vong.
"Cái này..."
Giờ khắc này, những tộc nhân Long thị đang kích động ban nãy, đều biến sắc mặt. Hưng phấn, kích động, các cảm xúc đó đều biến mất không thấy gì nữa. Thay vào đó, chính là sợ hãi, cùng sự bất lực. Cảm giác áp bức kia trực tiếp thấu vào sâu trong linh hồn, tựa như giây tiếp theo họ sẽ vong mạng. Quan trọng nhất là, áp lực này không chỉ khiến đám tiểu bối kinh hãi, ngay cả các cường giả thế hệ trước cũng khó lòng chống cự. Ngay cả mẹ của Long Hiểu Hiểu, một cường giả Võ Tôn cảnh, cũng như thế.
"Lý sư huynh, không cần phải thế, ta Vu Đình đã phạm sai lầm lớn, cam nguyện chịu phạt."
Vu Đình vừa nói vừa tiến về phía nam tử kia. Thế nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị kéo trở lại, người giữ chặt nàng chính là Long Hiểu Hiểu.
Thấy vậy, nam tử kia khép hai mắt.
"Chuyện của Ngọa Long Võ Tông ta, tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay vào."
"Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Nam tử kia nói với Long Hiểu Hiểu.
"Ta cứ muốn nhúng tay đấy, ngươi làm được gì ta?"
Long Hiểu Hiểu rất không phục hỏi lại.
"Vậy thì phải xem Long thị của ngươi có gánh nổi không đã."
Nam tử kia nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Ta cứ muốn thử một phen."
Long Hiểu Hiểu vừa nói vừa muốn tiếp tục ra tay.
"Hiểu Hiểu, dừng tay."
Nhưng đúng lúc này, một bóng người chắn trước mặt Long Hiểu Hiểu, cưỡng ép đè lực lượng của Long Hiểu Hiểu xuống. Người vừa tới, chính là người mạnh nhất Long thị hiện tại, tộc trưởng Long thị!
"Phụ thân, người này dám làm càn ở Long thị, ngài mau dạy dỗ hắn đi."
Long Hiểu Hiểu nhìn thấy phụ thân, như gặp được cứu tinh bình thường.
"Hiểu Hiểu, chuyện này cứ giao cho phụ thân xử lý."
Tộc trưởng Long thị vừa nói dứt lời, liền hướng về hư không ôm quyền.
"Vị ở trên trời kia, chắc hẳn là cường giả của Ngọa Long Võ Tông. Đã tới rồi thì sao không hiện thân gặp mặt?"
Tộc trưởng Long thị hiểu rõ, dị tượng bao trùm Long thị kia, cùng cảm giác áp bức khủng bố không thể nào là thủ đoạn của tên đệ tử Ngọa Long Võ Tông kia được. Hắn tuy là Bát phẩm Chí Tôn, ở trong đám tiểu bối đã là rất mạnh, nhưng dù sao Bát phẩm Chí Tôn cũng chỉ là Bát phẩm Chí Tôn, không thể tạo nên trận thế này được. Trận thế này, nhất định là do cao thủ đỉnh tiêm của Ngọa Long Võ Tông tạo thành. Chỉ là, sau khi tộc trưởng Long thị thi lễ, không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào. Ngược lại, tên đệ tử Ngọa Long Võ Tông kia lại cười khẩy.
"Các ngươi, không xứng gặp gia gia ta."
Nam tử kia nói.
"Ngươi càn rỡ!"
Long Hiểu Hiểu muốn mở miệng mắng, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, tộc trưởng Long thị đã đưa tay đặt lên vai nàng, rồi khiến nàng không thể nói thành lời. Đó là thủ đoạn của tộc trưởng Long thị. Hắn đã dùng thủ đoạn của mình để khống chế Long Hiểu Hiểu. Sau đó, tộc trưởng Long thị nhìn về phía nam tử kia. Nhưng hắn không hề tức giận.
"Vị tiểu hữu này, cô nương Vu Đình, chính là quý khách của Long thị ta."
"Nếu ngươi muốn mang nàng đi, tối thiểu phải cho Long thị ta một lý do."
Tộc trưởng Long thị hỏi.
"Trái với tông quy."
Nam tử kia đáp.
Nghe vậy, tộc trưởng Long thị im lặng. Không chỉ im lặng, mà Long Hiểu Hiểu đang nắm tay Vu Đình cũng buông lỏng ra. Nhưng không phải Long Hiểu Hiểu tự buông tay, mà là thủ đoạn của tộc trưởng Long thị, hắn dùng lực lượng của mình nắm trong tay hành động của Long Hiểu Hiểu. Là hắn bức Long Hiểu Hiểu phải buông tay. Đó là quyết định của hắn. Chuyện này, Long thị cũng không định nhúng tay. Nhưng cũng không thể trách hắn. Hắn không phải người không có tính tình, chỉ vì là tộc trưởng Long thị, nên phải lấy đại cục làm trọng. Ánh sáng vàng kim trên trời, long ảnh ẩn hiện, áp bức phát ra khiến hắn cũng phải sợ hãi. Hắn biết, người của Ngọa Long Võ Tông tới, không phải hạng tầm thường. Hắn không xác định được đối phương là ai, bởi vì theo như hắn biết, tông chủ Ngọa Long Võ Tông là một nữ nhân. Nhưng tên đệ tử Ngọa Long Võ Tông này lại nói người trên trời là gia gia hắn. Điều này cho thấy, người tới không phải là tông chủ Ngọa Long Võ Tông. Nhưng bất kể là ai, kẻ đó cũng có lực lượng đáng sợ, có thể diệt tộc Long thị của hắn. Mà nam tử trước mặt, lại gọi kẻ đó là gia gia. Đã đủ rõ, nam tử trước mặt cũng không phải người tầm thường. Đối diện với nhân vật như vậy, tộc trưởng Long thị hiểu rõ, hắn không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, bằng không Long thị sẽ gặp tai ương.
"Hiểu Hiểu, cảm ơn ngươi."
"Nhưng ta đã sớm chuẩn bị tinh thần tiếp nhận mọi thứ rồi."
Vu Đình nói xong, nhìn về phía nam tử kia.
"Lý sư huynh, ta về cùng huynh."
"Xin huynh đừng làm khó bọn họ."
Nói xong, Vu Đình tiến về phía nam tử kia.
Vút!
Nhưng ngay lúc này, lại có một bóng người một lần nữa chặn trước mặt Vu Đình. Người này, chính là Sở Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận