Tu La Võ Thần

Chương 4290: Sự tình ngọn nguồn

Lúc này, nội tâm Sở Phong đang rất rúng động. Cảm xúc ấy trên mặt hắn cũng biểu hiện ra hết sức rõ ràng. Phiêu Miểu Tiên Phong, nằm ở Đông Phương Hải Vực của Tổ Võ hạ giới, là nơi thần kỳ nhất Đông Phương Hải Vực. Bởi vì nơi này ẩn chứa sinh vật thời kỳ Viễn Cổ cùng lực lượng thần bí tiềm ẩn. Sinh vật và lực lượng nơi này từng khiến Sở Phong cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, như hạt bụi, không đáng nhắc tới… Nhưng khi Sở Phong từ hạ giới đi lên, xâm nhập vào phàm giới, bước chân vào thượng giới... Cùng đường đi, tu vi của Sở Phong so với lúc trước đã tăng lên rất nhiều. Lúc trở lại hạ giới, lực lượng của hắn nói là thần linh cũng không ngoa. Hắn vốn cho rằng, với tu vi hiện tại của mình, dù có tiến vào khu vực viễn cổ bên trong Phiêu Miểu Tiên Phong, dù vẫn có những nơi không nhìn thấu, thì cũng có sức đánh một trận với sinh vật ở đó. Thậm chí những sinh vật kia phần nhiều đã không còn là đối thủ của hắn. Nhưng hiện tại, khi Sở Phong chân thân ở chỗ này, nhìn thấy tất cả xung quanh. Nhìn thấy những bạch cốt kia, cảm nhận được khí tức này. Dù cho những sinh vật hắn thấy năm xưa không một cái nào xuất hiện. Nhưng Sở Phong đã xác định được một sự kiện. Hắn vẫn nhỏ bé. Hắn vẫn còn rất yếu. Đứng ở nơi này, hắn vẫn nhỏ yếu không chịu nổi. Hô... Đột nhiên, trên đỉnh đầu, phong vân cuồn cuộn, trong lúc mơ hồ hiện lên một gương mặt khổng lồ che kín cả hư không. Và đôi mắt lớn có thể xuyên thủng tất cả, từ trên hư không nhìn chăm chú vào Sở Phong. "Tiểu quỷ, ngươi còn nhớ đến bản tôn?" Thanh âm hùng hậu đủ để làm rung động cả linh hồn, như lời của thần linh, từ trên trời giáng xuống. "Đương nhiên nhớ rõ." "Tiền bối năm đó đã từng giúp vãn bối." Sở Phong nói. Nếu nói rằng, những trải nghiệm trong Võ Văn Tiên Cảnh năm đó khiến Sở Phong khắc ghi trong trí nhớ, thì điều khắc sâu nhất trong Võ Văn Tiên Cảnh đối với Sở Phong, chính là sự tồn tại che phủ cả hư không này. Bởi vì nó mang lại cho Sở Phong cảm giác áp bách đáng sợ hơn những sinh vật khác rất nhiều. Điều khiến Sở Phong cảm thán nhất chính là loại áp bách đó hiện tại cũng không hề thay đổi. Sự tăng tiến của Sở Phong, ở trước mặt vị này, gần như vô nghĩa. "Sự thay đổi của Nhan Như Ngọc, Nhã Phi, Mộ Dung Uyển, ba người, là do bản tôn làm." Gương mặt khổng lồ đáng sợ kia đi thẳng vào vấn đề. "Tiền bối, vậy ngài... đã làm gì các nàng?" Sở Phong tuy vẫn hiếu kỳ nhưng ngược lại không quá lo lắng. Sự tồn tại che trời kia tuy trông có vẻ đáng sợ, nhưng ấn tượng của Sở Phong đối với nó lại vô cùng tốt. Trong ấn tượng của Sở Phong, nó không xấu. Vì việc này do nó làm, nên Sở Phong cảm thấy Mộ Dung Uyển, Nhan Như Ngọc, Nhã Phi ba người hẳn là không có gì nguy hiểm mới đúng. "Bản tôn ẩn ở đây, thực sự quá đỗi nhàm chán." "Cho nên mới có Phiêu Miểu Tiên Phong, mới có Võ Văn Tiên Cảnh, mới có Thánh Điện thai nghén vật phẩm." Thanh âm của sự tồn tại kia từ trong hư không lại vang lên lần nữa. Nghe đến đây, Sở Phong đại khái đã hiểu. Vị này, hẳn là người khống chế chân chính của Phiêu Miểu Tiên Phong. Còn những chuyện lịch luyện ở Phiêu Miểu Tiên Phong, cùng những di tích, bất quá chỉ là do nó quá nhàm chán nên dùng để giải khuây mà thôi. Tất cả đều là do hắn bố một cái cục, sau đó xem những hậu bối của Đông Phương Hải Vực tiến vào trong cục, rồi từ góc độ của thần linh để xem kịch. Nhưng sự tồn tại này nói với Sở Phong những lời này rõ ràng là có ẩn ý bên trong. Rất nhanh, Sở Phong ý thức được một điều. "Tiền bối, chẳng lẽ việc ngài thay đổi ba người Nhan Như Ngọc cũng là vì ngài quá mức nhàm chán, nên mới lấy đó làm trò tiêu khiển?" Sở Phong hỏi. "Cũng xem như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy." "Ngươi cảm thấy, ba người các nàng, sống ở Tật Phong Liệp Tộc kia, qua có tệ không?" Vị kia tồn tại không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại Sở Phong. Tệ? Đương nhiên là không tệ. Ba người các nàng ở Tật Phong Liệp Tộc chính là những vị công chúa điện hạ cao quý nhất. Đồng thời Sở Phong phát hiện, lúc mới tiếp xúc với tộc trưởng Tật Phong Liệp Tộc, vị tộc trưởng cường đại đến nỗi không thể tính được tu vi kia, khi nhắc đến ba người Nhan Như Ngọc, Mộ Dung Uyển, Nhã Phi cũng đều mở miệng gọi một tiếng điện hạ. Dường như, tại Tật Phong Liệp Tộc, người cao quý nhất không phải vị tộc trưởng kia mà lại là ba người Nhan Như Ngọc vậy. Đồng thời sự kính sợ kia cũng không giống như là giả vờ. "Các nàng sống không tệ, chỉ là…" Sở Phong còn chưa nói hết, thanh âm kia từ trên trời lại một lần nữa truyền đến. "Chỉ là các nàng không phải là chính mình?" "Kỳ thật việc ba người các nàng có địa vị như vậy ở Tật Phong Liệp Tộc, không chỉ là vì bản tôn đã mang các nàng đến đó mà là do tư chất của các nàng hiện tại đã thuế biến." "Nghiêm ngặt mà nói, ba người các nàng xem như là nửa đệ tử của bản tôn." Vị kia tồn tại nói. "Nửa đệ tử?" Nghe thấy những lời này, Sở Phong cũng vô cùng bất ngờ. Theo Sở Phong thấy, thực lực của tộc trưởng Tật Phong Liệp Tộc kia đã rất khủng bố. Nhưng nếu so với vị tồn tại che kín cả bầu trời lúc này thì chắc chắn vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Tuy rằng vị tồn tại này không hề phóng thích uy áp lên người mình, nhưng chỉ việc xuất hiện trước mặt Sở Phong thôi, Sở Phong đã có thể cảm nhận được mức độ cường đại của nó. Theo Sở Phong thấy, vị này có thể thao túng hết thảy, đồng thời cũng có lực lượng hủy diệt hết thảy. Áp bách nó phát ra luôn nhắc nhở cho Sở Phong về sự nhỏ yếu của mình. Có thể nói, đây là người đáng sợ nhất, đồng thời cũng là người gần với thần nhất mà Sở Phong từng gặp cho đến nay. Nếu ba người Nhan Như Ngọc, Mộ Dung Uyển, Nhã Phi thật sự có thể trở thành đệ tử của vị này. Vậy sẽ là vận may đến cỡ nào? "Bản tôn không dạy các nàng cái gì cả, nhưng các nàng có được một chút lực lượng mà bản tôn giao cho." "Từ đó các nàng sẽ không còn bình thường nữa, mà sự thay đổi này, là do bản tôn cho, đương nhiên coi như nửa đệ tử của bản tôn." "Nhưng lực lượng kia vẫn chưa thức tỉnh, muốn thức tỉnh còn cần có người dẫn đạo." "Mà bản tôn lại không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho các nàng nên mới giao cho Tật Phong Liệp Tộc." "Nhưng dù sao Tật Phong Liệp Tộc cũng là một chủng tộc viễn cổ, nếu bồi dưỡng cả ba người đó, cũng không tốt." "Cho nên mới xóa ký ức của ba người các nàng đi, rồi biến thành hình dạng của tộc nhân Tật Phong Liệp Tộc, để cho các nàng có thể dung nhập vào Tật Phong Liệp Tộc." "Nhưng nể mặt ngươi, bản tôn có thể làm cho các nàng khôi phục lại ký ức ban đầu." "Chỉ là dung mạo thì tạm thời không thể khôi phục." "Bất quá đợi đến sau này, lực lượng trong cơ thể các nàng thức tỉnh, có thể rời khỏi Tật Phong Liệp Tộc rồi, thì lúc đó tự nhiên có thể trở về với con người vốn có của mình." Vị kia tồn tại tiếp tục nói. Nghe đến đây, Sở Phong vô cùng phấn khởi. Ngọn nguồn sự việc, Sở Phong đã cơ bản hiểu rõ. Đồng thời, Sở Phong cảm thấy, vị này chắc chắn sẽ không lừa hắn. Bởi vì loại tồn tại cấp bậc này, hoàn toàn không cần lừa một nhân vật nhỏ bé như hắn. Đồng thời giống như vị này đã nói, thiên phú của ba người Nhan Như Ngọc, Mộ Dung Uyển, Nhã Phi nếu đặt ở Đông Phương Hải Vực thì chính là thiên tài, nhưng trên thực tế đặt ở Võ Chi Thánh Thổ, thì đã tương đối bình thường. Nếu thả ở phàm giới, e là chỉ có thể trở thành một võ giả tầm thường. Còn về thượng giới thì chỉ có thể trở thành võ giả hạ đẳng. Thiên phú như vậy, tương lai thành tựu vốn đã được định sẵn. Nhưng bởi vì vị này nhất thời nổi hứng, vận mệnh của ba người các nàng cũng theo đó thay đổi. Đây là một ân huệ to lớn đến mức nào? Là chuyện mà rất nhiều tu võ giả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Vậy mà hôm nay, lại phát sinh trên người của ba người Nhan Như Ngọc. "Ngươi đã biết những gì muốn biết rồi." "Nếu không còn chuyện gì, thì trở về đi." "À đúng rồi, chuyện về nơi này của bản tôn, chớ có nói lung tung." "Nếu không, tính mạng của ngươi bản tôn có lẽ còn có thể giữ lại, nhưng những người khác thì đừng mong sống." "Nếu bản tôn không vui, tính mạng của ba cô bé kia, bản tôn cũng tuyệt không tiếc rẻ." "Ngươi phải biết rằng, đối với bản tôn mà nói, hết thảy sinh mệnh đều như con kiến." Tồn tại đáng sợ kia lại một lần nữa nói. Đây là lời nhắc nhở, chứ không phải uy hiếp. Bởi vì nó không cần phải uy hiếp Sở Phong, nó thật sự có thể làm được những điều mà nó nói. "Tiền bối yên tâm, về những việc liên quan đến ngài, vãn bối nhất định sẽ giữ bí mật." Sở Phong tuy không biết, vì sao vị này lại ở đây, nhưng Sở Phong cảm thấy, nó nhất định có nguyên do của nó. Đó là bí mật của nó, không muốn để người khác phát hiện bí mật, ít nhất là không muốn người ở thượng giới phát hiện. "Không có việc gì, thì về đi." Vị tồn tại kia có chút không kiên nhẫn nói. Thấy vậy, Sở Phong không dám do dự, mà vội vàng thi lễ rồi ngự không rời đi, chuẩn bị rời đi. "Chờ một chút." Nhưng đúng lúc Sở Phong sắp bước vào truyền tống trận kia, thanh âm của vị kia lại vang lên. Sau đó, yêu cầu của vị kia càng làm cho Sở Phong có chút không biết làm sao, trong lúc mơ hồ lại càng cảm thấy có chút bất ổn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận