Tu La Võ Thần

Chương 6173: Ngư Nhi quyết định

Chương 6173: Ngư Nhi quyết định Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Cho nên khi Tiểu Ngư Nhi bay lên không, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông.
"Tiên Hải Ngư Nhi, đó là Tiên Hải Ngư Tộc Tiên Hải Ngư Nhi sao? Nàng thật sự ở đây."
Trong khoảnh khắc, các phe phái nhao nhao bàn tán xôn xao.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi lại nhìn về phía không tr·u·ng: "Thần Bách, ngươi làm đủ chưa?"
Lời này của Tiểu Ngư Nhi vừa thốt ra, ngay lập tức nhận được phản hồi từ người thần bí phía trên hư không:
"Ngư Nhi."
"Ngươi quả nhiên ở đây."
"Ngươi đừng vội, đợi bản thần thu dọn xong cái lão già không biết sống c·h·ết này, sẽ dẫn ngươi về."
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên, không ngờ rằng sự tồn tại thần bí mạnh mẽ này lại quen biết Tiểu Ngư Nhi.
Đồng thời, khi người kia nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi thì giọng điệu cũng thay đổi, rất rõ ràng quan hệ hai người không hề bình thường.
Ngay cả Triệu Đạo Bân bị gãy một tay ở phía trên hư không cũng không khỏi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi.
"Đủ rồi."
Tiểu Ngư Nhi lên tiếng lần nữa, đúng là dùng giọng điệu ra lệnh.
Điều này khiến mọi người đều lo lắng thay Tiểu Ngư Nhi.
Cái tồn tại c·u·ồ·n·g vọng kia, Tiểu Ngư Nhi dám dùng thái độ và giọng điệu như vậy để nói chuyện?
Nhưng khiến mọi người bất ngờ là, người thần bí kia rất nhanh đưa ra câu trả lời, đồng thời thái độ vô cùng tốt:
"Được, được, được, biết rồi."
Bang...
Tiếng nói vừa dứt, một đạo kim quang lao thẳng đến phong tỏa đại trận của Âu Dương t·h·i·ê·n tộc.
Cái phong tỏa đại trận mà Ngục Tông không có cách nào phá vỡ, trước kim quang tựa như giấy, trực tiếp bị kim quang xuyên thủng.
Nhưng rất nhanh, kim quang lại biến thành một luồng hấp lực, bao phủ lấy Tiểu Ngư Nhi. Khi mọi người kịp phản ứng thì Tiểu Ngư Nhi đã bị kim quang mang đi khỏi đây, tiến vào trong tinh không.
"Lũ sâu kiến đừng hòng t·r·ố·n, bản thần rất nhanh sẽ trở về thu dọn các ngươi."
Giọng nói của người thần bí kia lại một lần nữa vang lên.
Nhưng pho tượng màu vàng khổng lồ kia lại bắt đầu tan biến, vị kia có vẻ như thật sự đã rời đi.
Thấy tình hình này, các phe phái lập tức nhanh c·h·óng rời đi.
Còn Triệu Đạo Bân thì không để ý đến tay cụt, tùy ý m·á·u chảy không ngừng, mà nhìn về phương xa, trong mắt toàn là sự không cam lòng và giận dữ bùng cháy.
So với những người khác, hắn có thể cảm nh·ậ·n được phương hướng rời đi của người thần bí kia.
Giờ phút này, Tiểu Ngư Nhi đang đứng trên một cỗ chiến xa màu vàng óng. Chiến xa không cần bất cứ thứ gì dẫn đường, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Nói cũng thật trùng hợp, Thần Thể t·h·i·ê·n hà là t·h·i·ê·n hà gần với Thái Cổ S·á·t Hải này.
Chỉ có điều, chiến xa này dù hướng về Thần Thể t·h·i·ê·n hà, nhưng phương hướng cụ thể không phải Thần tộc Kim Xuyên thượng giới mà Sở Phong gặp, mà là một thượng giới khác to lớn hơn, tên là Bình Uyên thượng giới.
Thượng giới Bình Uyên này không chỉ có nhân mã của Thần Thể t·h·i·ê·n Phủ, còn có những phe thế lực khác, là thượng giới có mật độ dân số dày đặc nhất của Thần Thể t·h·i·ê·n hà.
Tiểu Ngư Nhi cũng không suy nghĩ nhiều về hướng đi này, dường như nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Bên cạnh Tiểu Ngư Nhi còn có một thanh niên tóc vàng, đó chính là Thần tộc Thần Bách, cũng chính là người đã giao đấu với Triệu Đạo Bân trước đó.
"Hắc hắc, Ngư Nhi, mấy con sâu kiến kia bị ta dọa sợ rồi, ngươi thấy không?"
Thần Bách cười hề hề nhìn Tiểu Ngư Nhi, vô cùng đắc ý.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi lại tỏ vẻ không vui: "Đã nói rồi, đi ra ngoài thì không gây chuyện."
Thì ra Thần Bách sớm đã nảy ra ý định đi dạo chơi, cho nên mới cố ý diễn kịch với Tiểu Ngư Nhi.
Thật ra, hắn thả Tiểu Ngư Nhi đi ra, sau đó lấy lý do đi tìm Tiểu Ngư Nhi để đi theo.
Chỉ là sau khi ra khỏi Kim Xuyên thượng giới, hắn lại căn bản không tìm được Tiểu Ngư Nhi.
Là khi bia đá ở Thái Cổ S·á·t Hải xuất hiện tên của Tiên Hải Ngư Nhi thì hắn mới chạy đến.
"Bản thần không có gây sự nha, ban đầu chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, là đám sâu kiến kia không biết điều, lại chủ động xuất thủ với bản thần. Thế thì bản thần không thể làm bôi nhọ uy danh của Thần tộc, tự nhiên phải cho bọn chúng một chút giáo huấn." Thần Bách giải t·h·í·c·h.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi lại không thèm để ý đến hắn.
"Ngư Nhi, chuyện đó ngươi cân nhắc thế nào rồi?" Thần Bách hỏi.
"Quyết định của ta chẳng phải đã nói rồi sao?" Tiểu Ngư Nhi đáp.
"Ngư Nhi, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ thêm chút đi."
"Anh ta thật sự rất t·h·í·c·h ngươi." Thần Bách khuyên nhủ.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi lại nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, dường như đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Thấy vậy, Thần Bách cũng không nói nhiều nữa mà thở dài một tiếng rồi khoanh chân, tiến vào trạng thái tu luyện.
Khi hắn vừa tu luyện, kim quang quanh thân liền tỏa ra, nhưng sắc mặt lại dữ tợn, phảng phất như có sự biến đổi cực điểm đang diễn ra trong cơ thể. Nói chung là khác biệt so với người bình thường.
Cảm nh·ậ·n được sự thay đổi của hắn, Tiểu Ngư Nhi mở mắt, nhìn về phía Thần Bách.
Thấy Thần Bách tu luyện chân thành như vậy, Tiểu Ngư Nhi không đành lòng quay đầu nhìn về phía sau.
Tốc độ chiến xa quá nhanh, ngay cả Thái Cổ S·á·t Hải rộng lớn giờ phút này cũng trở nên vô cùng nhỏ bé trong tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, còn người ở bên trong Thái Cổ S·á·t Hải thì tự nhiên là không có cách nào thấy rõ.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi không hề p·h·át giác được, Thần Bách đang có biến hóa trên người. Cái nhìn như tu luyện kia chỉ là thể x·á·c, còn chân thân của hắn vừa rồi đã thoát ly khỏi chiến xa.
Ở lối vào Thái Cổ S·á·t Hải, phong tỏa đại trận đã bị Thần Bách xuyên thủng đã được chữa trị.
Tuy nói Thần Bách đã đi, không có nghĩa là mối nguy hiểm đã được giải trừ. Âu Dương t·h·i·ê·n tộc vẫn đang cảnh giác với người khác, nhưng đồng thời cũng đang lên kế hoạch rời khỏi nơi không nên ở này càng sớm càng tốt.
Còn những người khác muốn nhanh chóng rời đi thì chỉ có thể thông qua các cửa kết giới liên kết với phong tỏa đại trận để rời đi.
Giờ phút này, rất nhiều người đã đi ra khỏi cửa kết giới, ai nấy đều đang thi triển t·h·ủ ·đ·o·ạ·n riêng, nhanh chóng hướng về thế giới gần nhất để chạy trốn.
Mà Triệu Đạo Bân của Triệu thị Tiên tộc vẫn đứng trên đường chân trời, vẫn nhìn về phương hướng Thần Bách đã rời đi.
Mặc dù hắn đã không còn nhìn thấy gì nữa.
"Tiên Hải Ngư Nhi đã ra ngoài, vậy thì Sở Phong chắc hẳn cũng đã ra."
"Không cần hờn dỗi với cái tên vừa nãy làm gì, nên thừa cơ bắt lấy Sở Phong mới phải, đừng quên mục đích chúng ta tới đây."
Một đạo bí m·ậ·t truyền âm vang lên trong tai Triệu Đạo Bân, đó chính là Giới Mộ Bạch.
"Thanh danh của Triệu thị Tiên tộc ta, hôm nay coi như bị lão phu làm hỏng bét."
"Mẹ kiếp, lẽ ra không nên để hắn đi."
Triệu Đạo Bân vô cùng hối h·ậ·n, hối h·ậ·n vì đã không quyết đoán hơn, lẽ ra phải thi triển toàn lực để chiến thắng đối phương.
Tuy rằng do dự trước đó cũng có sự cân nhắc riêng của hắn.
Nhưng khi bại cục đã an bài, cảm giác bị đè nén kia khiến hắn khó có thể chấp nh·ậ·n.
Bang...
Nhưng đột nhiên, kim quang chói mắt lại xuất hiện từ phương xa, mấy đạo kim quang như mưa sao băng bay vút tới, đồng thời tốc độ cực nhanh, lại xông về nhiều hướng khác nhau.
Những người đã chạy ra khỏi Thái Cổ S·á·t Hải, bất kể đi xa bao nhiêu, bất kể tr·ố·n về phương hướng nào đều bị kim quang c·h·é·m g·iết.
Sau khi kịp phản ứng, tất cả mọi người đều biến sắc.
Bởi vì phương hướng kim quang bắn ra xuất hiện một bóng người, lần này không phải là pho tượng màu vàng nữa, mà chính là Thần Bách bản tôn.
"Sao mà mọi người vội vã chạy vậy, bản thần chẳng phải đã nói, để cho các ngươi chờ bản thần, bản thần rất nhanh sẽ quay lại lấy tính m·ạ·n·g các ngươi sao?"
Trên mặt Thần Bách nở nụ cười, nụ cười của hắn thậm chí còn có chút dễ nhìn, nhưng phàm là những người có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, đều sẽ chỉ cảm thấy nụ cười này đáng sợ vô cùng.
Đó là nụ cười hoàn toàn xem thường sinh m·ệ·n·h.
Nhưng so với đám người đang kinh hoàng, Triệu Đạo Bân đã m·ấ·t đi một cánh tay, lại trở nên hưng phấn lên.
Hắn lại có được cơ hội để thay đổi kết cục.
"Quay lại là tốt rồi."
Triệu Đạo Bân vô cùng hưng phấn, cất tiếng cười to.
Sau đó lật tay, một cái bình ngọc xuất hiện, sau đó bình ngọc được mở ra, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ bình ngọc phun ra ngoài, làm cho t·h·i·ê·n địa biến đổi.
Mọi người đều p·h·át giác được, bên trong bình ngọc chứa một nguồn sức mạnh lớn lao, mà Triệu Đạo Bân lại uống cạn một hơi hết chỗ bên trong bình ngọc.
Giờ khắc này, khuôn mặt của Triệu Đạo Bân không thay đổi, nhưng không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận