Tu La Võ Thần

Chương 06: Chẳng lẽ là hắn?

Chương 06: Chẳng lẽ là hắn?
Theo tiếng động nhìn lại, tại cửa tầng ba, một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang nhìn chằm chằm vào mình. Sở Phong biết, vị này là trưởng lão trông coi các võ kỹ, đừng nhìn lão nhân tuổi gần trăm, nhưng thực lực của trưởng lão trông coi các, đều rất mạnh.
"Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối biết chừng mực." Sở Phong khách khí hành lễ, sau đó đi vào.
"Ai, lại là một tên đệ tử ngông cuồng." Trưởng lão trông coi các thất vọng lắc đầu.
Những đệ tử như Sở Phong, hắn đã gặp nhiều, nhưng phần lớn cuối cùng đều thất bại, nhẹ thì lạc lối biết quay đầu, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, lỡ dở tiền đồ. Dù vậy, mỗi khi thấy khuôn mặt mới đến đây, trưởng lão đều thiện ý nhắc nhở một câu, để tránh cho có thêm đệ tử đi vào đường lạc lối.
Sở Phong dạo qua một vòng ở tầng ba, rất nhanh liền chọn được một quyển võ kỹ vừa ý, cầm đến trước mặt vị trưởng lão kia để đăng ký.
"Ngươi chắc chắn muốn tu luyện quyển Hư Huyễn Chưởng này chứ?" Trưởng lão trông coi các nghi hoặc nhìn Sở Phong.
"Vâng." Sở Phong gật đầu cười.
"Ngươi có xem qua phần giới thiệu của quyển võ kỹ này chưa?" Trưởng lão tiếp tục hỏi.
"Bẩm trưởng lão, đệ tử xem rồi ạ." Sở Phong lại cười đáp.
"Vậy mà ngươi vẫn chọn nó? Đây chính là quyển khó tu luyện nhất trong toàn bộ các võ kỹ đó." Trưởng lão tỏ vẻ không hiểu.
"Bẩm trưởng lão, đây chính là thứ đệ tử muốn tu luyện." Trên mặt Sở Phong luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Ai, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là không biết trời cao đất rộng." Trưởng lão thở dài, nhưng vẫn đăng ký cho Sở Phong, đưa võ kỹ cho Sở Phong rồi dặn dò: "Tu luyện võ kỹ, nhớ phải biết khó mà lui."
Sở Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã tiếp nhận, tuy vị trưởng lão này một mực chất vấn Sở Phong, nhưng ấn tượng của Sở Phong về ông cũng rất tốt, cảm thấy ông là một vị trưởng lão có trách nhiệm.
"Hả?"
Nhưng đúng lúc Sở Phong quay người, một bóng dáng quen thuộc lại lướt qua vai hắn, đúng là Đoạn Vũ Hiên, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Sở Phong và hắn không quen, nên không nghĩ nhiều, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán, và hắn cũng đã biết được nguyên nhân phiền muộn của Đoạn Vũ Hiên.
"Đây không phải Đoạn Vũ Hiên sao, hắn chẳng phải đã có võ kỹ tứ đoạn rồi sao, sao còn đến đây chọn võ kỹ? Chẳng lẽ nói võ kỹ tứ đoạn kia, ở chỗ Dương Thiên Vũ?"
"Ngươi còn không biết à? Tối qua lúc thịnh yến, trưởng lão nội môn nhắc nhở hai người bọn họ, võ kỹ tứ đoạn không thể dùng chung, chỉ có thể một người tu luyện, đồng thời phải sớm trả lại."
"Nghe trưởng lão nói vậy, hai người bọn họ đều choáng váng, cuối cùng trước mặt mọi người làm rõ, hóa ra bọn họ căn bản không phải người đứng nhất khảo hạch, mà người đánh chết bốn mươi con hung thú kia hoàn toàn là người khác."
"Lại còn có chuyện như vậy, vậy hai người bọn họ ban đầu sao lại thừa nhận?"
"Ai, ai mà biết được, có lẽ là vì giữ mặt mũi thôi, nhưng lần này hai người bọn họ đúng là mất mặt thật rồi."
"Đúng vậy, nhưng mà rốt cuộc người đứng nhất là ai vậy? Ở ngoại môn hình như không nghe có người lợi hại như vậy."
"Bốn mươi con hung thú đó, trong đó còn có một con hung thú tứ giai, thật sự không dám tưởng tượng, người kia rốt cuộc là mạnh cỡ nào?"
Nghe những điều này, Sở Phong cười lắc đầu, liền lên lầu, không thể chờ đợi muốn bắt đầu tu luyện.
Tầng bốn cũng náo nhiệt không kém tầng một, bởi vì đệ tử mới phần lớn vẫn còn chọn võ kỹ, nơi này đều là đệ tử cũ.
Nhìn lướt qua, nơi này không khác gì một diễn võ trường, có đến cả nghìn người đang đối luyện với cơ quan trang, tiếng la hét vang vọng cả một vùng, khá là hùng vĩ. Đồng thời, ngoài hàng ngàn cơ quan cọc gỗ ở đại sảnh, xung quanh còn có vô số mật thất, cũng là nơi tu luyện.
Đây là một thiết kế không tệ, thích náo nhiệt có thể tu luyện chung với người khác trong đại sảnh, chỗ nào không hiểu còn có thể cùng nhau thảo luận. Còn người thích yên tĩnh, cũng có thể chọn một mật thất để một mình tu luyện, khi cửa đá đóng lại, sẽ ngăn cách hết thảy ồn ào.
Sở Phong không tham gia cùng họ, mà đi lên tầng sáu, nơi này giống tầng ba, yên tĩnh hơn nhiều, và vị trí tu luyện cũng nhiều hơn. Sở Phong đi vào một mật thất, sau khi cửa đá đóng lại, trước tiên hắn bái cơ quan cọc gỗ, vì hắn biết, tiếp theo đây, cơ quan cọc này sẽ phải hứng chịu tàn phá của hắn.
Cơ quan cọc làm bằng huyền thiết gỗ, cực kỳ kiên cố, chỉ cần công kích nó, nó sẽ tự động né tránh. Tốc độ né tránh sẽ tùy vào tốc độ xuất chiêu của đối phương mà biến đổi, trừ khi tu luyện võ kỹ đại thành, nếu không rất khó làm bị thương nó, chính là một khí cụ luyện võ tốt nhất.
"Hư Huyễn Chưởng, dùng chưởng làm chấn động lực, chế địch vô hình."
Sở Phong xem lại phương pháp tu luyện của Hư Huyễn Chưởng, rồi tiến đến trước cơ quan cọc gỗ.
"Vù vù." Hắn đột nhiên xuất thủ, chỉ thấy song chưởng hóa thành hai đạo hư ảnh, đánh vào hai điểm trên cơ quan cọc gỗ.
"Sưu sưu." Nhưng ngay lúc sắp đánh trúng, cơ quan cọc đột ngột rung lắc, tựa như điện xẹt tránh qua, tránh được công kích của Sở Phong.
Khoảnh khắc này, Sở Phong không khỏi sững sờ, rồi thoải mái cười nói: "Cũng có chút ý tứ đấy."
Từ đó mỗi ngày, trừ lúc ăn cơm và ngủ, Sở Phong đều ở lại các võ kỹ để tu luyện. Lôi Đình Tam Thức do khai tông tổ sư của Thanh Long Tông sáng tạo ra, tuy huyền diệu vô cùng, nhưng độ khó tu luyện lại phi thường cao. Còn Hư Huyễn Chưởng, sở dĩ được trưởng lão trông coi các gọi là võ kỹ khó luyện nhất, cũng không phải là không có lý do.
Nhưng sau một thời gian tu luyện, Sở Phong đã dần hiểu được đặc tính của hai loại võ kỹ. Lôi Đình Tam Thức cực kỳ cương mãnh, nhanh như sấm sét, mạnh mẽ như đình, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể lấy tính mạng địch, bá đạo trực tiếp. Hư Huyễn Chưởng thì hoàn toàn ngược lại, hư thực xen lẫn, đánh người trở tay không kịp. Dù không mạnh mẽ như Lôi Đình Tam Thức, nhưng cũng rất cao minh, sự huyền diệu cũng khác biệt.
Trải qua mười ngày mất ăn mất ngủ tu luyện, cuối cùng Sở Phong đã nắm giữ hai loại võ kỹ. Hư Huyễn Chưởng không nói đại thành, cũng không kém bao nhiêu, ngược lại Lôi Đình Tam Thức, chỉ tu luyện đến thức thứ hai. Nhưng dù vậy, lúc Sở Phong thi triển thành công thức thứ hai, cũng đã kinh hãi vì uy lực mạnh mẽ của nó.
Tại tầng ba các võ kỹ, vẫn là vị trưởng lão trông coi các đó, Sở Phong đang lúc trả lại quyển Hư Huyễn Chưởng.
"Thế nào, đụng tường rồi chứ?" Trưởng lão có chút châm biếm nhìn Sở Phong, khóe miệng còn mang theo đắc ý.
Sở Phong không trả lời, chỉ cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt lão, nụ cười của Sở Phong như ngầm thừa nhận.
"Vẫn là nên xuống tầng một, bắt đầu từ võ kỹ một đoạn đi." Thu hồi võ kỹ, trưởng lão thiện ý nhắc nhở.
"Đa tạ trưởng lão." Sở Phong thi lễ rồi cáo từ rời đi.
"Biết khó mà lui, coi như có chút ngộ tính." Nhìn theo bóng lưng rời đi của Sở Phong, trưởng lão trông coi các khẽ gật đầu.
Các võ kỹ không mở cửa cả ngày lẫn đêm, cứ đến lúc mặt trời lặn, các võ kỹ sẽ đóng cửa, lúc này các trưởng lão trông coi các sẽ phải đi kiểm tra các võ kỹ và cơ quan cọc gỗ.
"Chuyện gì mà lạ vậy, còn muốn ta đích thân đi xem."
"Âu Dương trưởng lão, cái này ngài nhất định phải nhìn xem, lâu lắm rồi chưa thấy đệ tử nào lợi hại như vậy."
Trên bậc thang, một người đàn ông trung niên đang dẫn một lão giả tóc bạc, đến một mật thất ở tầng sáu.
Bên trong mật thất, một cơ quan cọc gỗ không thể phá vỡ, đã đầy vết thương, gần như hư hỏng.
Thấy cơ quan cọc gỗ, vị trưởng lão tóc bạc thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng, tiến lên quan sát tỉ mỉ.
"Đây là..." Nhưng khi phát hiện ra những dấu chưởng ấn nông sâu khác nhau, lại không khỏi kinh hãi. Với kinh nghiệm dày dặn, ông lập tức nhận ra, cơ quan cọc này chính là bị Hư Huyễn Chưởng gây thương tích, nhưng trong toàn bộ nội môn, số đệ tử có thể tu luyện Hư Huyễn Chưởng đến trình độ này, lại ít càng thêm ít. Đồng thời, những đệ tử nội môn đã thành danh, từ lâu đã bắt đầu ra ngoài lịch luyện, gần như không có ai ở lại các võ kỹ để tu luyện.
Suy nghĩ rất lâu, vị trưởng lão này đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cả kinh nói: "Chẳng lẽ là hắn?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận