Tu La Võ Thần

Chương 2540: Tiên Hải sóc một

Chương 2540: Tiên Hải Sóc Nhất
Cơ hồ khi Sở Phong chạm đến cánh cửa lớn kia, hai cánh cửa lớn còn lại liền biến mất ngay lập tức. Và cùng lúc đó, cánh cửa trước mặt Sở Phong cũng mở ra theo. Trong chớp mắt, một lực hút mạnh mẽ liền hút Sở Phong vào trong.
Khi Sở Phong ổn định thân hình, hắn kinh ngạc phát hiện, mình đang ở sâu bên trong một tòa đại điện khác. Tòa đại điện này so với tòa trước thì nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn rất lớn. Lớn đến mức khiến người ta có cảm giác trống trải, bởi vì bên trong đại điện này chẳng có gì cả, thậm chí không có một cây cột cung điện nào.
Tuy nhiên, ở giữa đại điện lại có một bệ đá, bệ đá đó trông như được làm từ bảo thạch, ánh sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ. Bệ đá màu lam đậm này có hình tròn, cao chưa đến một mét, đường kính cũng chỉ mười mét. Nhưng một bệ đá lam quang chói lọi đặt trong đại điện dát vàng son lộng lẫy, như thể mỗi một tấc đều làm bằng vàng lại lộ ra vẻ đẹp phá lệ. Giống như một đóa hoa hồng xanh nở rộ giữa biển hoa mẫu đơn, lộng lẫy và chói mắt.
Điều quan trọng nhất là, trên bệ đá màu lam đó, lơ lửng một viên bảo thạch lớn bằng nắm tay.
"Viên đá kia?"
Nhìn thấy khối bảo thạch này, ánh mắt Nữ Vương đại nhân lập tức thay đổi. Và so với Nữ Vương đại nhân, lúc này ánh mắt Sở Phong còn hưng phấn và kích động hơn. Viên bảo thạch kia không phải bảo thạch bình thường, nó tản ra một lực lượng cực kỳ nồng đậm. Lực lượng đó là bản nguyên. Đây là một viên bản nguyên bảo thạch.
"Xem ra ta đã chọn đúng rồi."
Sở Phong vui mừng khôn xiết. Sở dĩ hắn chọn cánh cửa giới linh này, thực ra mục đích rất đơn giản, chính là muốn tìm thứ gì đó có thể nâng cao tu vi của Nữ Vương đại nhân. Sở Phong hiểu rõ tính cách của Nữ Vương đại nhân, nàng thực sự là một người vô cùng cao ngạo, nàng càng có sự khao khát cuồng nhiệt đối với sức mạnh. Nhưng vì nguyên nhân đặc thù, tốc độ tu vi hiện tại của nàng tăng tiến rất chậm, thậm chí đã thua xa Sở Phong. Dù Nữ Vương đại nhân không hề vì vậy mà không vui, nhưng Sở Phong lại vô cùng áy náy. Cùng nhau đi đến, nếu không có Nữ Vương đại nhân, không có Đản Đản giúp đỡ, Sở Phong không thể có được thành tựu ngày hôm nay. Thậm chí, Sở Phong khó mà sống sót đến bây giờ. Cho nên, điều mà hắn muốn làm nhất bây giờ là báo đáp Nữ Vương đại nhân, trợ giúp Nữ Vương đại nhân. Và giờ đây, tâm nguyện của hắn cuối cùng đã thành hiện thực, hắn biết rõ viên bản nguyên bảo thạch này có thể giúp Nữ Vương đại nhân tăng cao tu vi.
Ầm
Thế nhưng, ngay lúc Sở Phong chuẩn bị tiến đến chỗ bản nguyên bảo thạch thì, ở phía bên kia bệ đá, bỗng nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt. Ánh sáng đó lóe lên rồi biến mất, khi nó tan đi, một bóng người xuất hiện ở đó.
"Chẳng lẽ lại xui xẻo như vậy?"
Giờ khắc này, lòng Sở Phong căng thẳng. Hắn đã nghe nha đầu Bình Minh nói qua, cửa lớn của Thiên Đình Thánh Điện chỉ cần mở ra, cơ bản sẽ không tay không mà về. Nhưng có một trường hợp ngoại lệ, đó là khi Sở Phong tiến vào nơi đây, có một người cùng Sở Phong tiến vào. Đồng thời, hai người còn cùng lúc chọn trúng một kiện bảo vật. Nhưng tỷ lệ chuyện này xảy ra vô cùng thấp. Nhưng rõ ràng, ngay tại thời điểm hiện tại, chuyện gần như không thể xảy ra đó lại xảy đến với Sở Phong.
"Ta sát, không thể nào, xui xẻo như vậy, loại chuyện này thế mà lại xảy đến với ta."
Lúc này, người kia khó chịu lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng chú ý tới Sở Phong. Mà ngay lúc đó, Sở Phong cũng bắt đầu đánh giá đối thủ của mình, dù sao người này là đối thủ của Sở Phong. Người này là một thanh niên nam tử, nhìn tuổi tác thì gần bằng Sở Phong. Tướng mạo rất tuấn tú, và không phải loại tuấn tú mặt trắng trẻ con, mà là vẻ tuấn tú đầy vẻ nam tính. Nếu không tính những điều khác, chỉ riêng tướng mạo, nam tử này cũng đủ sức hấp dẫn vô số nữ tử ái mộ. Về trang phục của nam tử này, cũng rất hoa lệ, có thể thấy không chỉ quần áo, mà ngay cả mỗi một món đồ trên người hắn đều vô cùng trân quý. Nhưng nếu nói trân quý nhất, thì phải kể đến tấm lệnh bài bên hông hắn, khối lệnh bài này không chỉ rất tinh xảo mà còn rất có phẩm chất. Vật liệu làm lệnh bài hẳn là một loại chí bảo, một loại chí bảo cực kỳ hiếm có và bền chắc. Theo Sở Phong, loại vật liệu này nên dùng để chế tạo binh khí mới phải. Dùng loại vật liệu này chế tạo lệnh bài thì thật quá xa xỉ. Và chính vì vậy mà càng xác định thân thế của nam tử này không hề tầm thường. Cho nên, Sở Phong nhớ kỹ hai chữ trên tấm lệnh bài kia, Tiên Hải.
Khi Sở Phong quan sát nam tử kia thì nam tử kia cũng đang quan sát Sở Phong. Ban đầu, hắn chỉ là tỏ vẻ khó chịu, nhưng càng quan sát, vẻ mặt hắn càng nhẹ nhõm. Đến cuối cùng, khóe miệng hắn còn nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Trong cái rủi lại có cái may, là gặp phải một phế vật." Nam tử kia lên tiếng nói.
"Ngươi đang nói ai?" Sở Phong lạnh giọng hỏi.
"Ở đây chỉ có ngươi và ta, ngươi nói ta đang nói ai?" Nam tử kia nói.
Nghe lời này, Sở Phong vừa định phản bác. Nhưng ngay lúc này, ánh mắt nam tử kia thay đổi, một cỗ uy áp tràn đầy quét ngang từ trong cơ thể hắn mà đến.
"Khí tức này!!!"
Giờ phút này, thần sắc Sở Phong đại biến, mặc dù thấy tuổi của đối phương gần giống với mình, nhưng khí tức của hắn lại là Chân Tiên. Đồng thời, loại khí tức này vô cùng cường đại, đối phương không chỉ là một cường giả Chân Tiên mà cũng không phải là nhất phẩm Chân Tiên đơn giản. Sự cường đại của hắn đã vượt quá phạm vi cảm nhận của Sở Phong. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn căn bản không cho Sở Phong cơ hội, Sở Phong còn chưa kịp rút Tà Thần Kiếm thì cỗ uy áp kia đã nuốt chửng Sở Phong.
"Cái này..."
Trong tích tắc, Sở Phong cảm thấy mình chắc chắn phải chết. Thế nhưng, khi cỗ uy áp quét ngang qua người mình, Sở Phong phát hiện mình vậy mà không hề hấn gì.
"Thật là đáng chết, suýt nữa thì quên, ở đây tu vi không dùng được." Lúc này, nam tử kia thất vọng lắc đầu, sau đó trên mặt hắn lại nở nụ cười đắc ý, nói với Sở Phong: "Tiểu tử, coi như số ngươi may mắn, nếu không... ngươi chết cũng không biết tại sao."
"Khẩu khí thật lớn." Sở Phong lạnh lùng cười, và ánh mắt hắn nhìn nam tử kia cũng đầy vẻ địch ý. Nam tử này, không nói một lời liền ra tay trực tiếp, hơn nữa chiêu vừa rồi rõ ràng muốn gạt bỏ Sở Phong. May mà tu vi ở đây không dùng được, nếu không Sở Phong đã bị hắn giết chết rồi, đối với loại người này, Sở Phong làm sao mà có hảo cảm được.
"Sao, ngươi không phục?" Nam tử nheo mày.
"Ta chính là không phục, ngươi làm khó dễ được ta sao?" Sở Phong mặt đầy khiêu khích, dù đối phương mạnh hơn hắn, nhưng ở đây tu vi vô dụng, cho nên Sở Phong căn bản không sợ hắn.
"Ngươi!!!" Gặp Sở Phong như thế, nam tử lập tức khó chịu, sau đó hỏi: "Tiểu tử, ngươi có dám nói cho ta, ngươi tên gì?"
"Đồ vật không có giáo dục, cha mẹ ngươi không có dạy cho ngươi là, hỏi người khác tên thì phải báo tên mình trước sao?" Sở Phong châm biếm hỏi.
"Sao, muốn biết tên ta? Mạc Phi ngươi còn muốn tìm ta tính sổ sao?" Nam tử hỏi.
"Có gì không thể?" Sở Phong thản nhiên cười.
"Ha ha, không phải ta xem thường ngươi, nếu biết tên ta, ta sợ ngươi sẽ sợ tè ra quần." Nam tử giễu cợt cười lớn.
"Không dám nói thì thôi." Sở Phong ung dung nói.
"Không dám? Bản công tử trong từ điển không có hai chữ này, tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ đây, bản công tử tên là Tiên Hải Sóc Nhất." Nam tử nói.
"Tiên Hải Sóc Nhất?"
"Ngươi họ Tiên Hải?" Sở Phong kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe có họ này.
"Vậy mà ngay cả Tiên Hải nhất tộc ta cũng không nghe qua." Nam tử có chút ngạc nhiên, hiển nhiên Sở Phong không biết tên của hắn làm hắn có chút thất vọng, sau đó hắn nhếch miệng nói: "Quả nhiên là từ chốn thâm sơn cùng cốc đi ra."
"Không không không, ta chưa nghe qua chỉ có thể nói là cái gọi là Tiên Hải nhất tộc của các ngươi, danh khí không đủ lớn." Sở Phong cười tủm tỉm nói.
"Giỏi cái miệng lưỡi, ngươi rốt cuộc là người phương nào, có dám xưng tên ra?"
Tự xưng là Tiên Hải Sóc Nhất nam tử giận dữ, hiển nhiên hắn cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, còn lời nói khinh thường của Sở Phong vừa rồi đã chọc giận hắn.
"Ngươi vểnh tai nghe kỹ đây, ta đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Sở tên Phong, tiểu gia ta đây tên là Sở Phong." Sở Phong nói.
"Lớn mật tiểu tặc, dám xưng ta trước mặt bản công tử, muốn chết!!" Tiên Hải Sóc Nhất bị Sở Phong chọc giận, đột nhiên đánh ra một chưởng, võ lực Tiên cấp cường đại tựa như thủy triều tràn đến Sở Phong. Võ lực hung mãnh, chỉ trong chớp mắt liền nuốt chửng Sở Phong, như đàn sói vây quét thỏ con, liên tục tấn công Sở Phong. Thế nhưng, cỗ lực lượng có vẻ như có thể dễ dàng gạt bỏ Sở Phong kia, sau khi tàn phá xung quanh Sở Phong không ngừng, Sở Phong lại không hề hấn gì.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận