Tu La Võ Thần

Chương 4043: Vô Danh Đấu Thiên

"Sao vậy, sợ rồi à?"
"Vừa rồi các ngươi muốn giết tộc trưởng của tộc ta, đâu có vẻ gì là giả đâu."
"Giờ mà nhận sợ, thì cũng vô dụng thôi, món nợ này, chúng ta nhất định phải tính toán cho kỹ."
Sở Phong nhìn mọi người của Vô Danh nhất tộc rồi nói.
"Sở Phong, ngươi muốn thế nào?"
Một trong sáu vị Chí Tôn của Vô Danh nhất tộc lên tiếng hỏi.
"Ta đòi mạng hắn."
Sở Phong chỉ vào Vô Danh Phong Hoành rồi nói.
"Ngươi!!! "
Nghe những lời này, người của Vô Danh nhất tộc đều kinh hãi.
Bọn họ không ngờ, Sở Phong lại bá đạo đến vậy.
Dù sao thì Vô Danh Phong Hoành chỉ có ý định giết tộc trưởng của Sở thị thiên tộc chứ cuối cùng cũng chưa ra tay.
Chỉ vì vậy thôi mà Sở Phong đã muốn giết Vô Danh Phong Hoành, việc này có hơi quá bá đạo rồi.
"Sở Phong, ngươi cùng gia tộc mình có bao nhiêu cân lượng, tự ngươi hiểu rõ."
"Chúng ta không động đến ngươi, nhưng cũng không phải là sợ ngươi, mà là nể mặt ba thành kia thôi."
"Ngươi thức thời chút đi, chuyện này coi như xong."
"Nếu còn muốn làm tới, thì ngươi chính là kẻ không biết điều."
Lại có một vị lão giả khác của Vô Danh nhất tộc lạnh giọng nói.
Ông ta cũng là một trong sáu vị Chí Tôn, người này tên là Vô Danh Chấn Không.
Vô Danh Chấn Không này, thân hình cao lớn, tướng mạo hung ác, cả về bề ngoài, lẫn uy danh và địa vị đều trên Vô Danh Phong Hoành.
Khi xưa, Vô Danh nhất tộc xưng bá Tinh vực Tổ Võ,
Ngoại trừ tinh vực chi chủ Vô Danh Đấu Thiên ra, thì người có hung danh lớn nhất chính là Vô Danh Chấn Không.
Vô Danh Chấn Không, trước đó vẫn im lặng không nói.
Nhưng sau khi Vô Danh Chấn Không lên tiếng, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Ngay cả tộc trưởng của Sở thị thiên tộc cũng phải liên tục bí mật truyền âm, khuyên Sở Phong không nên đối đầu.
Nhưng hôm nay Sở Phong có bản lĩnh gì, Sở Phong là người rõ nhất.
Ngay cả Thác Bạt Thừa An, chỗ dựa của Lệnh Hồ thiên tộc còn bị Sở Phong tùy tiện xóa bỏ.
Sở Phong sao phải sợ Vô Danh nhất tộc bị Lệnh Hồ thiên tộc đánh cho chạy này chứ?
"Thật biết ngụy biện mà."
"Rõ ràng là các ngươi hung hổ dọa người, giờ lại nói là chúng ta không biết tốt xấu?"
"Thôi đi, cho dù là hung hổ dọa người thì ta, Sở Phong hôm nay, vẫn phải đòi cho bằng được một lời giải thích."
Sở Phong vừa nói, vừa đi về phía người của Vô Danh nhất tộc.
"Sở Phong, trở về."
"Sở Phong, không được vô lễ."
Thấy truyền âm bí mật khuyên can vô hiệu, rất nhiều người của Sở thị thiên tộc đều lớn tiếng quát lên.
Thậm chí, trong tộc của Sở thị thiên tộc còn có người nói Sở Phong đang làm chuyện vô lễ.
Nhưng cho dù bọn họ nói thế nào, Sở Phong cũng không hề có ý lùi bước, mà từng bước một đi về phía Vô Danh nhất tộc.
"Đại nhân, chuyện này làm sao bây giờ?"
Thấy Sở Phong thật sự tiến lại gần, các cường giả của Vô Danh nhất tộc đều có chút bối rối.
Nếu là trước đây, Sở Phong dám như vậy, bọn họ đã sớm giết rồi.
Nhưng bây giờ khác, bọn họ sợ Tổ Võ Long thành, nên đối với Sở Phong cũng kiêng kỵ không thôi.
Đối mặt Sở Phong nhất quyết đòi giải thích, bọn họ thật sự không biết phải làm sao.
"Sợ cái gì, cùng lắm chỉ là một tên tiểu bối thôi."
"Nếu dám đến gần, liền dùng uy áp giam cầm hắn lại."
Lời nói của Vô Danh Chấn Không nghe có vẻ cứng rắn.
Nhưng chỉ dùng uy áp giam cầm, chứ không dám trừng phạt, đây căn bản không phải phong cách của ông ta.
Vậy nên, sau khi ông ta nói ra lời này, những người hiểu chuyện đều biết.
Vị đại nhân Vô Danh Chấn Không trước giờ luôn bá đạo, đối mặt với Sở Phong cũng có chút hoang mang.
Dù ngoài mặt mạnh mẽ đến đâu, Vô Danh nhất tộc ngày nay bị Sở Phong uy hiếp cũng là sự thật không thể chối cãi.
Tất cả mọi người, đều ghi nhớ một màn này.
Nhưng, rất nhiều người lại không cảm thấy Sở Phong thật sự uy phong.
Ngược lại, cảm thấy Sở Phong đang ỷ thế hiếp người.
"Sở Phong tiểu hữu, tính cách thật quật cường, không hổ là con trai của Sở Hiên Viên."
Bỗng nhiên, một âm thanh từ phương xa truyền đến.
Âm thanh đó không lớn, nhưng khi vọng vào tai mọi người, lại làm cho tất cả đều phải kinh hồn bạt vía.
Theo hướng âm thanh, mọi người lại càng biến sắc.
Người của Vô Danh nhất tộc thì mừng rỡ, còn người của Sở thị thiên tộc thì sợ đến run rẩy.
Những người khác cũng trở nên căng thẳng.
Lúc này, hầu như tất cả mọi người giữa đất trời, đều vì sự xuất hiện của người kia mà không còn bình tĩnh được nữa.
Thậm chí cả phương thiên địa này cũng có sự biến hóa lạ thường.
Giống như vạn vật trời đất đều vì người kia mà quy phục.
Người vừa đến, là một nam tử.
Nam tử này khuôn mặt có vẻ trung niên, nhưng lại để mái đầu bạc trắng.
Nhưng, mái tóc đó không giống như là do bẩm sinh, đó là do trải qua vô tận thời gian mà thành tóc trắng.
Mái tóc dài trắng như tuyết tung bay, theo thân hình lay động, lại có cảm giác rực rỡ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khí khái nam tử của hắn, lại vô cùng mãnh liệt.
Không, nói đúng ra, đó là một loại khí chất, khí chất vương giả.
Đây là người có khí chất vương giả tồn tại.
Khi thấy hắn, không chỉ có người của Vô Danh nhất tộc quỳ lạy đại lễ.
Các thế lực khác ở đây cũng không ngoại lệ.
Thậm chí, ngay cả rất nhiều người của Sở thị thiên tộc cũng sợ đến quỳ trên mặt đất.
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì người này, thật sự có địa vị cực điểm.
Hắn chính là, người đã xưng bá tinh vực Tổ Võ mấy vạn năm, là tinh vực chi chủ.
Hắn, chính là tộc trưởng của Vô Danh nhất tộc.
Vô Danh Đấu Thiên.
"Hắn chính là Vô Danh Đấu Thiên."
Thấy Vô Danh Đấu Thiên, ánh mắt của Sở Phong cũng trở nên phức tạp.
Vô Danh Đấu Thiên này, là lần đầu tiên Sở Phong thấy mặt.
Nhưng cái tên này, Sở Phong đã không biết nghe bao nhiêu lần rồi.
Người đàn ông này, là kẻ thống trị tinh vực Tổ Võ hơn vạn năm.
Năm xưa, ông của hắn đã bị người đàn ông này bức đi.
Ngay cả cha của hắn, cũng là bị người đàn ông này bức đi.
Ngay cả việc năm xưa hắn bị vứt bỏ đến hạ giới Tổ Võ, tất cả đều là do người đàn ông này gây ra.
Thậm chí, Sở Phong đã từng sống dưới cái bóng của người đàn ông này.
Thời điểm Sở Phong chưa quật khởi, đừng nói là Vô Danh Đấu Thiên, Vô Danh nhất tộc thôi cũng đã là một ngọn núi lớn rồi.
Đó là ngọn núi lớn ép Sở Phong không thở nổi.
Mà Vô Danh Đấu Thiên, đứng trên đỉnh ngọn núi đó, là người gây cho Sở Phong áp lực lớn nhất.
Nhưng Sở Phong, đến một lần được gặp ông ta cũng không có tư cách.
Chỉ vì, Sở Phong quá yếu.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác xưa.
Lúc này Sở Phong, đã sớm không còn là người năm xưa.
Cho dù là lần đầu gặp mặt, nhưng Sở Phong cũng đã có thể cực kỳ thong dong đối mặt với vị tinh vực chi chủ này.
Thậm chí, máu của Sở Phong còn trở nên sôi sục, nội tâm cũng hưng phấn lên.
"Rốt cuộc gặp mặt rồi."
Sở Phong mở miệng, lúc này trên mặt hắn không có chút tức giận, mà ngược lại lộ ra một nụ cười.
Theo Sở Phong, gặp được Vô Danh Đấu Thiên lúc này, là quá đúng lúc.
Dù là ân oán của thế hệ trưởng bối, hay là ân oán của bản thân.
Hôm nay, cũng nên tính toán rõ ràng.
"Đúng vậy, rốt cuộc gặp mặt rồi."
"Đối với ngươi mà nói, có lẽ là lần đầu tiên."
"Nhưng kỳ thực, ta đã sớm gặp ngươi, chỉ là khi đó ngươi, vẫn là một đứa bé."
"Nói đúng hơn, ngươi là một hài nhi không thể tu luyện."
"Thật là thế sự khó lường, khi đó, không ai có thể nghĩ tới, cái đứa trẻ bị người xem thường, thậm chí là bị người ghét bỏ, lại có thành tựu ngày hôm nay."
"Tóm lại, ngươi không để phụ thân ngươi thất vọng."
Một chuyện không ngờ xảy ra.
Vô Danh Đấu Thiên xưa nay bá đạo, lại không ra tay với Sở Phong ngang ngược càn rỡ.
Ngược lại tươi cười, khen ngợi Sở Phong.
Cảnh tượng này, khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, nhưng những người của Sở thị thiên tộc vẫn không khỏi bất an.
Bọn họ cũng không biết, Vô Danh Đấu Thiên diễn màn kịch này là có ý gì.
Nhưng bọn họ biết, Vô Danh Đấu Thiên tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện.
Hắn mới là người bá đạo nhất toàn bộ tinh vực Tổ Võ này!!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận