Tu La Võ Thần

Chương 2640: Màu vàng cấm dược

Chương 2640: Màu vàng cấm dược
Thấy tông chủ Hồn Anh Tông quay người bỏ chạy, Vương Cường cũng không đuổi theo, ngược lại đắc ý cười lớn, châm biếm nói: "Quả nhiên là phế vật, dù ngươi có cầm nửa thanh tiên binh, thì vẫn là một kẻ phế vật mà thôi."
"Ta nói phế vật cháu trai, với cái dạng này mà ngươi đòi chém giết ông nội ngươi à, chẳng phải là người si nói mộng sao?"
"Hay là để ông nội ngươi nhường ngươi chút đỉnh... chấp ngươi một tay nhé?"
"Vậy đi, ông nội ngươi nhường ngươi hai cánh tay, hai... hai... hai cái chân đấy."
"Ông nội ngươi dứt khoát không hoàn thủ, liền... liền đứng ở đây cho ngươi chém luôn."
"Đồ chết bầm, ngươi câm miệng cho ta!"
Cuối cùng, tông chủ Hồn Anh Tông cũng lên tiếng, giờ phút này hắn vô cùng phẫn nộ, đôi mắt phảng phất như muốn phun cả lửa ra ngoài.
Chớ nói là trên mặt, cả người hắn, từ trên xuống dưới, tất cả da thịt đều nổi gân xanh.
Thậm chí, hắn đã tức đến run lẩy bẩy.
Nhưng hắn lại không thể làm gì, bởi vì hắn phát hiện... hắn thực sự đấu không lại Vương Cường trước mắt.
Uông!
Nhưng ngay lúc này, tông chủ Hồn Anh Tông đột nhiên căng thẳng trong lòng, kinh ngạc phát hiện, trên lòng bàn tay hắn xuất hiện vài thứ.
"Ăn nó đi."
Đúng lúc này, một đạo bí mật truyền âm cũng vang lên trong tai tông chủ Hồn Anh Tông.
Đó là giọng của lão giả kia trong Sở thị thiên tộc.
Khi giọng nói đó vang lên, tông chủ Hồn Anh Tông lập tức mừng rỡ, vội nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Lão giả kia thần thông quảng đại, nếu ông ta giúp hắn, mặc kệ Vương Cường lợi hại thế nào, thì cũng sẽ bại dưới tay hắn.
"Đây là..."
Nhưng khi tông chủ Hồn Anh Tông nhìn kỹ lại, thần sắc hắn liền cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Trong lòng bàn tay hắn có đến mấy chục viên thuốc.
Đan dược này không lớn, mỗi viên chỉ cỡ một phần mười viên trân châu bình thường.
Đan dược có màu vàng, nhìn thì kim quang chói lọi, nhưng khí tức tỏa ra lại khác hẳn.
Tông chủ Hồn Anh Tông liếc mắt đã nhận ra, đây là cấm dược, hơn nữa còn là một loại cấm dược có dược tính cực mạnh.
"Ăn nó đi." Đúng lúc này, giọng nói của lão giả kia lại vang lên lần nữa.
Nhưng tông chủ Hồn Anh Tông không làm theo, hắn rất rõ ràng, nếu ăn hết loại cấm dược này, chắc chắn sẽ chết.
"Ăn đan này, lão phu đảm bảo ngươi bất tử."
"Nếu ngươi không phục đan này, ngay cả lão phu cũng không thể cứu được ngươi." Giọng lão giả kia lại vang lên lần nữa.
Kỳ thực, tông chủ Hồn Anh Tông rất rõ tình thế trước mắt, do thân phận nên dù lão giả kia có thực lực ngút trời cũng không thể ra tay giúp hắn.
Muốn thắng đám người Vương Cường, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu ăn viên đan này, hắn có thể đánh bại Vương Cường.
Nhưng nếu không ăn viên đan này, hắn sẽ chỉ bị Vương Cường chém giết, cũng giống như là bị chém giết trực tiếp mà thôi.
Xét theo hướng này, rõ ràng là dùng cấm dược là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Nhưng dù biết rõ là vậy, hắn vẫn không dám ăn đám cấm dược này.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần ăn đám cấm dược này, chẳng khác nào một chân bước vào Quỷ Môn quan, không còn đường quay lại.
"Sao nào, đấu không lại ông nội ngươi nên liền... liền muốn dùng cấm dược có đúng không?"
"Ta nói cháu trai à, xem chút tiền đồ của ngươi đi, thật khiến ông nội ngươi xem... thường quá mà."
"Thôi được, ngươi ăn đi, ông nội ngươi lại muốn xem, ngươi còn có thể giở trò gì nữa." Vương Cường châm biếm nói.
Dù hắn cũng nhìn ra đó là cấm dược, nhưng hắn không hề có ý định ngăn cản.
Bởi vì Vương Cường căn bản không để chút cấm dược này vào mắt.
Hắn thấy, cho dù tông chủ Hồn Anh Tông ăn hết cấm dược này thì cũng không thể nào thắng nổi hắn.
Bởi vì lúc này Vương Cường đã cảm nhận được chiến lực của mình mạnh đến cỡ nào, chính vì hiểu rõ thực lực của mình nên hắn mới tự tin đến vậy.
"Ăn đi, ông nội ngươi bảo ngươi phục đó, ngươi ngươi ngươi... sao không ăn?"
"Cháu trai ngoan, mau ăn cấm dược rồi đến chiến với ông nội ngươi một trận nào."
Thấy tông chủ Hồn Anh Tông do dự, Vương Cường lại càng cười nhạo lớn hơn.
"Đồ chết bầm, câm miệng cho lão tử!"
Tông chủ Hồn Anh Tông giận dữ hét lớn một tiếng.
Sau đó, hắn bất ngờ vung tay, trực tiếp đem đám cấm dược màu vàng đầy tay ném hết vào miệng.
Hắn thực sự sắp bị Vương Cường chọc tức nổ tung, và chính vì quá tức giận nên hắn mới có can đảm ăn chỗ cấm dược này.
Dù sao đám cấm dược này có thể giúp hắn hung hăng giáo huấn Vương Cường, để hắn có thể xả được cơn giận trong lòng.
Bành!
Ngay khi đám cấm dược vào miệng, trong thân thể tông chủ Hồn Anh Tông truyền đến một tiếng nổ vang, tựa như có thứ gì đó nổ tung trong cơ thể hắn.
Sau đó, thân thể hắn liền tỏa ra ánh sáng vàng.
Quang mang màu vàng này không phải chỉ phát ra đơn giản vậy mà giống như từ bản chất bên trong phóng thích ra.
Rất nhanh, da của tông chủ Hồn Anh Tông bắt đầu bong tróc, biến thành máu thịt bê bết, nhưng lại tản ra ánh kim.
Khi da tróc ra hết thì cơ bắp cũng bắt đầu bong ra, cuối cùng, hắn chỉ còn lại bộ xương.
Trên xương hắn có từng hạt tròn nhỏ, chính hạt châu này phát ra ánh vàng.
Nhìn kỹ thì hạt châu đó… thực ra chính là đám cấm dược màu vàng lúc nãy tông chủ Hồn Anh Tông đã nuốt.
Chỉ là giờ phút này, đám cấm dược màu vàng đó đã hòa làm một với tông chủ Hồn Anh Tông, như là một bộ phận của hắn.
Tuy lấp lánh ánh vàng, nhưng lúc này tông chủ Hồn Anh Tông nhìn qua vô cùng đáng sợ, dù sao hắn cũng đã mất đi nhục thân, chỉ còn lại một bộ xương mà thôi.
"Ha ha ha ha..."
Ngay lúc này, tông chủ Hồn Anh Tông lại cười ha hả, hắn cười vô cùng điên cuồng, điên cuồng đến mức khiến người ta có chút khó tiếp nhận.
Quan trọng nhất là dáng vẻ lúc này của hắn, phối hợp với tiếng cười đó, trông thế nào cũng thật kinh khủng.
"Sao thế cháu trai, ăn nhiều cấm dược quá nên... nên hóa ngơ à?" Vương Cường châm biếm nói.
"Vì sao ta cười, ngươi lập tức sẽ biết thôi." Tông chủ Hồn Anh Tông nói với Vương Cường.
Bành!
Đột nhiên, tông chủ Hồn Anh Tông bỗng động, động tác của hắn cực nhanh, bay thẳng đến chỗ Vương Cường.
"Tên này!"
Giờ khắc này, ngay cả Vương Cường cũng biến sắc mặt.
Bởi vì tông chủ Hồn Anh Tông chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Cường.
Vảy rồng dao găm đã vung xuống chém về phía Vương Cường, tốc độ quá nhanh, khiến Vương Cường cũng không kịp phòng bị.
Nhưng Vương Cường cũng đâu phải tay vừa, trong tình thế nguy cấp này, hắn vẫn cố gắng giơ thái thịt chi nhận lên.
Keng!
Âm thanh va chạm vang lên, tia lửa văng tứ tung, Vương Cường thành công chặn được chiêu đánh này.
Nhưng Vương Cường sau khi chặn được đòn đánh này lại bị đánh lui mấy mét.
Nhìn lại thái thịt chi nhận trong tay hắn, lại xuất hiện một vết lõm rất sâu.
Không chỉ vậy, cánh tay cầm thái thịt chi nhận của hắn cũng đang run rẩy dữ dội.
"Sức mạnh của tên này, vậy mà tăng lên nhiều thế?"
Lúc này, Vương Cường cảm thấy nặng trĩu trong lòng, dù đã sớm biết, cấm dược có thể giúp tu vi tông chủ Hồn Anh Tông tăng lên.
Nhưng Vương Cường dù thế nào cũng không ngờ, dược tính của cấm dược lại mạnh đến vậy.
Hiện tại hắn dường như không còn là đối thủ của tông chủ Hồn Anh Tông.
"Đồ chết bầm, đến đi... đến chiến một trận với bản tông chủ."
Tông chủ Hồn Anh Tông đứng tại chỗ, không thừa thắng xông lên, ngược lại hắn lại nhục mạ Vương Cường, giống như Vương Cường đã từng nhục mạ hắn.
"Hắc hắc... cháu trai ngoan, đừng tưởng như vậy mà ông nội ngươi sẽ sợ... sợ ngươi."
Nhưng Vương Cường lại không hề lùi bước, thân hình hắn khẽ động, chớp mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Và khi hắn xuất hiện lại, thì đã ở trên đầu tông chủ Hồn Anh Tông, thái thịt chi nhận trong tay đang nhắm thẳng vào đầu của tông chủ Hồn Anh Tông, bổ xuống.
Nhưng đúng lúc đòn đánh này của Vương Cường sắp chạm tới, thì tông chủ Hồn Anh Tông đột nhiên đưa tay ra, đặt vảy rồng chi nhận nằm ngang trên đỉnh đầu, sau đó bất ngờ vung lên.
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, Vương Cường lại bị đánh lui ra lần nữa.
Lần này, cánh tay cầm chặt thái thịt chi nhận của Vương Cường lại run rẩy càng lợi hại hơn, thậm chí… từ lòng bàn tay của hắn, đang có một mảng lớn máu tươi không ngừng trào ra.
"Vương Cường huynh đệ, mau tiếp nhận lực lượng trận pháp này!" Lúc này, Anh Minh Triều hét lớn một tiếng.
Cơ hồ ngay sau khi Anh Minh Triều vừa nói, đại trận do Tử Huân Y, Triệu Hồng, Anh Minh Triều cùng các liên minh đại quân tạo ra, đã dung nhập vào cơ thể Vương Cường.
Khi đại trận dung nhập, chiến lực của Vương Cường cũng được tăng lên rất lớn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận