Tu La Võ Thần

Chương 301: Không cách nào chạm đến

"Ân, xem ra ngươi cũng có chút ngộ tính đấy."
"Bất quá, ta hy vọng ngươi có thể nói được thì làm được, nếu không, ngươi sẽ biết hậu quả kia là như thế nào."
"Ngoan ngoãn ở yên tại đây đi, đợi đến khi chủ nhân của ngươi cần ngươi, ngươi lại hết sức làm tròn bổn phận là được."
Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật lạnh lùng nhìn ác linh kia một cái, một mảng lớn sương mù từ trong cơ thể hắn tuôn ra, bao lấy Sở Phong xong liền biến mất không thấy.
Chỉ còn lại ác linh, thần sắc bối rối nhìn chằm chằm vào vị trí mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật vừa đứng, một lúc sau, nó chậm rãi nhắm mắt lại, giờ phút này, tâm trí của nó đã trôi về miền ký ức xa xôi.
Thời gian trôi qua quá lâu, nó đã không còn nhớ rõ đó là chuyện từ bao nhiêu năm về trước, chỉ nhớ rõ dưới sự dẫn dắt của mấy vị giới linh sư tà ác, đại quân ác linh đã từng tàn phá bừa bãi trên một vùng đất nọ, cướp đoạt tài nguyên khắp nơi.
Dãy núi bị san bằng, sông ngòi bị làm khô, bốn phía đều là lửa chiến, đại quân của chúng đánh đâu thắng đó, căn bản không ai có thể ngăn cản, những nơi đi qua không một ngọn cỏ, gặp sinh mệnh liền tàn sát không tha.
Chỉ có điều, những kẻ khiến người nghe tin đã sợ mất mật, biến sắc mặt, suýt chút nữa đã hủy diệt hoàn toàn một đại lục vô cùng cường thịnh kia, lại bị một người đàn ông đánh bại.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nên nó không thấy rõ dáng vẻ người đàn ông kia, chỉ nhớ rõ người đàn ông kia chỉ bằng một kích, liền đánh tan đại quân của chúng, chỉ bằng một ánh mắt, liền tru sát toàn bộ đám giới linh sư tà ác cầm đầu chúng.
Người đàn ông kia đã cường đại đến mức không thể hình dung nổi, đứng sừng sững giữa trời đất, trông không giống một người nữa, mà càng giống một vị thần hơn.
Đồng thời, bên cạnh người đàn ông kia còn đi theo bốn con quái thú hung tàn và cường đại, mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật vừa nãy, chính là một trong số đó.
"Hô ~." Đột nhiên, ác linh kia thở dài, từ bỏ ý định khôi phục tự do, ngoan ngoãn trở về nơi sâu trong tòa lâu đài cổ, bởi vì nó không dám chống lại mệnh lệnh của Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật.
Cùng lúc đó, Sở Phong chỉ cảm thấy thân thể đang phiêu phù giữa không trung, tựa hồ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, mà khi hai chân hắn chạm đất, sương mù tan hết, hắn kinh ngạc phát hiện, mình đã trở lại nơi có trận huyễn tượng ban nãy, và Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật cũng đang nhìn mình. Đoạn đường bốn giờ hắn đi bộ, Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tới được.
"Tiền bối, ngài..." Lúc này, Sở Phong đầy mình nghi vấn, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
"Ngươi chắc chắn rất hiếu kỳ, vì sao ta lại để ngươi đi thả ác linh kia ra, đúng không?" Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật cười nói.
"Vâng." Sở Phong gật đầu lia lịa.
"À, đây chỉ là vấn đề nhỏ, so với chuyện này, ta đoán ngươi còn hiếu kỳ hơn, rốt cuộc trong này cất giấu loại bảo tàng gì."
"Tiền bối, chẳng lẽ ngài biết, trong này cất giấu cái gì sao?" Thấy vậy, Sở Phong vội hỏi.
"Ha ha, đương nhiên, nơi này tất cả, đều là do chủ nhân trước kia của ta để lại, tất cả ở đây, đều do hắn tự tay tạo ra và bố trí."
"Bất quá đáng tiếc, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, vì chúng ta đã đáp ứng với hắn, sẽ không nói cho bất cứ ai về bí mật được chôn giấu ở đây." Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật cười đểu nói.
Quy tắc này khiến Sở Phong cạn lời, có một loại xúc động muốn chửi bậy. Nghĩ thầm, không định nói cho ta thì ngươi còn hỏi ta có muốn biết hay không, đây không phải đang trêu ngươi sao?
Tựa hồ nhìn ra sự bất đắc dĩ của Sở Phong, Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật vừa cười vừa bổ sung: "Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, bên trong cất giấu, là một loại bảo tàng vô cùng lợi hại, một thứ có thể khiến người ta phát điên, có thể khiến người thân trở mặt, có thể khiến người yêu tàn sát lẫn nhau, có thể gây ra mưa máu gió tanh, thậm chí là hủy diệt vùng đất này."
"Còn ngươi, ngươi hiện tại, còn chưa có cả tư cách đến gần thứ bảo tàng đó, nên cho dù ta có nói cho ngươi biết đó là gì, cũng vô ích thôi."
"Bất quá ngươi rất may mắn, may mắn khi gặp ta, bởi vì ta ít nhiều cũng sẽ giúp ngươi một tay, cũng tỷ như ác linh vừa nãy, tuy rằng nó chỉ là một con chó giữ cửa ở bên ngoài cùng nơi này, nhưng nếu nó có thể vì ngươi mà sử dụng, sau này ngươi bước vào nơi này một lần nữa, sẽ có chút trợ giúp cho ngươi đấy."
"Nhưng mà đáng tiếc, sau khi rời khỏi thân thể chủ nhân, thực lực của ta sớm đã giảm sút đi nhiều, giờ đây chỉ là khoe mẽ thanh thế thôi, dọa mấy tên tiểu lâu la vừa nãy thì còn được, chứ những người bảo vệ ở nơi sâu bên trong, thì sẽ không nghe theo lệnh của ta, vì thế nếu muốn lấy được bảo tàng ở sâu bên trong nhất, vẫn là phải nhờ vào chính ngươi."
Mà sau khi nghe Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật nói, trong lòng Sở Phong càng thêm kinh hãi, ngay cả Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật cường đại như thế mà cũng không thể sai khiến được người thủ hộ, vậy thì chúng phải cường đại đến mức nào đây?
Ngay cả con ác linh vừa nãy, có thể đè ép khiến hắn không thở nổi, thậm chí còn cách ly hắn khỏi khế ước với Đản Đản, vậy mà cũng chỉ là một tên tiểu lâu la, vậy những tồn tại không phải tiểu lâu la, lại đáng sợ đến nhường nào?
Giờ phút này, Sở Phong đã bị chấn động hoàn toàn, hắn lần đầu tiên ý thức được bản thân mình yếu đuối như thế nào, cho dù bây giờ ở Thanh Châu hắn đã là một nhân vật phong vân hô mưa gọi gió, một yêu nghiệt trong mắt mọi người, nhưng so với những cường giả chân chính, thì hắn chỉ sợ đến con sâu cái kiến cũng không bằng, nhiều nhất chỉ là một hạt bụi chẳng có ý nghĩa gì mà thôi.
Lúc này, Sở Phong thật sự rất hiếu kỳ, chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai, hắn đã bước vào cảnh giới nào, mà lại có thể cường đại đến như vậy, thật chẳng lẽ là cảnh giới Võ Đế như Đản Đản đã nói?
Nhưng một người còn chưa bước vào Huyền Vũ cảnh như hắn, muốn bước vào cảnh giới Võ Đế trong truyền thuyết kia, lại cần phải dùng bao lâu thời gian đây?
Lúc này, Sở Phong tự giễu phát hiện, cái thứ thiên phú mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, tốc độ đột phá tiến bộ thần tốc, chiến lực vượt cấp, kỳ thực cũng không tính là cái gì cả.
Bởi vì chỉ dựa vào điều này thôi, e rằng cả đời hắn cũng không thể chạm đến cảnh giới Võ Đế được. Hắn trong mắt người khác là yêu nghiệt, nhưng nếu so với những thiên tài thực sự thì hắn cũng chỉ là hạng người bình thường mà thôi, tỷ như, vị thiếu nữ áo tím còn ít tuổi hơn cả hắn kia.
Thế giới lớn như thế, Cửu Châu đại lục cũng chỉ là một phần nhỏ của tảng băng, Sở Phong khó mà tưởng tượng nổi, dưới bầu trời bao la rộng lớn kia, rốt cuộc có bao nhiêu thiên tài đang trưởng thành, còn hắn thì vẫn chưa chính thức đặt chân lên sân khấu rộng lớn kia, vì vậy hắn nhất định phải mạnh lên, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.
"Tuy nói rằng, có lấy được bảo tàng ở đây hay không, còn phải xem chính ngươi, nhưng ta vẫn sẽ cố hết sức mình, để giúp đỡ ngươi. Hiện tại điều ta có thể giúp đỡ ngươi lớn nhất, đó chính là truyền thụ năng lực của ta cho ngươi." Sắc mặt Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật, đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Sau đó, thân thể nó bắt đầu trở nên mờ ảo đi, giống như ban đầu ở dãy núi Bạch Hổ, thấy được Bạch Hổ công sát thuật vậy, biến thành một đám mây mù hư ảo, nó vậy mà lại muốn nhập vào người Sở Phong, đem sức mạnh của mình giao cho Sở Phong sử dụng.
"Thế nhưng tiền bối, ngài và ta chẳng thân chẳng quen, vì sao lại muốn giúp ta như vậy?" Đây là dấu hỏi lớn nhất trong lòng Sở Phong.
"Ta giúp ngươi luôn có nguyên nhân của ta, cũng giống như Bạch Hổ kia lựa chọn ngươi vậy, nguyên nhân của chúng ta là như nhau, về phần nguyên nhân đó rốt cuộc là gì, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết."
Đột nhiên, thể hư ảo Huyền Vũ Thuẫn Giáp thuật, nhào tới trước mặt Sở Phong, ngay khi sắp tiến vào thân thể của Sở Phong, cùng lúc đó, một lượng lớn thông tin, cũng bắt đầu tụ tập trong đầu óc Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận