Tu La Võ Thần

Chương 239: Máu rải đầy

Chương 239: Máu đổ khắp nơi
Sát khí của Sở Phong lạnh lẽo thấu xương, đồng thời hút lấy tâm thần người khác, khiến những người ở đây, từ ngoài vào trong, lạnh buốt cả lòng, ai nấy đều sợ hãi run rẩy, liên tiếp lùi về sau, thậm chí có người chỉ vì luồng sát khí này mà hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy, luồng khí tức này, thật đáng sợ..."
"Tiểu tử này, chẳng lẽ không phải người?"
Có người run rẩy thốt lên câu này, và nó càng khiến những người ở đó đồng tình, bởi vì ai nấy đều bị sát khí của Sở Phong dọa sợ, sợ hãi thật sự, phát xuất từ tận đáy lòng.
"Sợ cái gì, chẳng qua là một tên phế vật của tông môn nhị đẳng, chúng ta tùy tiện một người ra, tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết hắn." Ngay lúc này, gã râu dê giận dữ quát.
Lời này của hắn cũng khiến đám chó săn sau lưng tăng thêm không ít tự tin, bởi vì bọn chúng vẫn chưa ý thức được, thứ đang lẩn khuất xung quanh chúng là sát khí của Sở Phong. Bọn chúng chỉ biết đây không phải uy áp, nên không tài nào xác định tu vi của Sở Phong, nhưng trong tiềm thức, bọn chúng cảm thấy tu vi của Sở Phong chắc chắn không cao, ít nhất chưa bước vào Nguyên Vũ cảnh.
Kết quả là, đám người trấn định lại, cố nén sợ hãi trong lòng, không những không lùi bước mà còn hung hăng tiến về phía Sở Phong, muốn giải quyết tên Sở Phong khiến bọn chúng bất an này.
"Đệ, ta biết đệ có thể trốn, đi mau, đừng quản ta, đệ đi mau đi, chỉ cần đệ còn sống thì Sở gia ta còn hy vọng, đệ ngàn vạn lần không thể chết." Thấy thế, Sở Cô Vũ cố nén đau đớn trên người, lớn tiếng bảo Sở Phong.
Hắn lớn như vậy nửa năm nay, sở dĩ chịu đủ nhục nhã ở đây cũng là vì không muốn em trai mình là Sở Phong gặp chuyện, nhưng hiện tại, Sở Phong lại tự mình tìm tới cửa, điều này khiến hắn rối bời, bởi vì với hắn mà nói, hắn có thể bị ức hiếp, tu vi cũng có thể bị phế, nhưng hắn không thể chấp nhận chuyện em trai hắn gặp bất trắc.
"Trốn?" Hắn không có cơ hội đó rồi!"
Thế nhưng, ngay lúc này, gã râu dê lại đột ngột ra tay, một quyền nặng nề hữu lực, bí mật mang theo từng lớp nguyên lực, nhắm thẳng vào Sở Phong mà oanh kích.
Một quyền đánh ra, Sở Cô Vũ hồn vía lên mây, hắn cảm thấy em trai mình chết chắc rồi, hắn cảm thấy Sở gia hắn coi như xong, thế nhưng một giây sau, hắn lại hoàn toàn kinh ngạc. Chỉ thấy Sở Phong hơi nhấc tay, chỉ nghe tiếng "Bốp" giòn tan, đã tóm chặt lấy nắm đấm của gã râu dê trong tay, đồng thời bóp nát nắm đấm, ngay sau đó, Sở Phong lại vung tay lên, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, cả cánh tay gã râu dê bị kéo xuống.
"A ~~~~~~~~" máu thịt văng tứ tung, tung tóe giữa không trung, một cảnh tượng máu tanh khiến người ta vừa sợ vừa kinh hãi, nhưng dưới mắt, đáng sợ nhất không ai qua được gã râu dê, thảm thiết vô cùng, tru lên như sói tru quỷ khóc, như heo bị chọc tiết.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Giờ khắc này, ai nấy ở đây đều biến sắc, kinh hồn bạt vía. Gã râu dê coi như không mạnh, nhưng tối thiểu cũng là một cường giả Nguyên Vũ cảnh, sao có thể bị một đệ tử của tông môn nhị đẳng xé toạc cánh tay?
Một lát sau, bọn chúng cuối cùng cũng nhìn thấy thủ đoạn của Sở Phong, đây không phải là do thực lực Sở Phong mạnh mẽ, mà là do thủ đoạn hành hạ người hoàn toàn áp đảo gã râu dê, bọn chúng đã được thấy, thế nào mới là tàn nhẫn thực sự.
Sở Phong nhặt con dao găm của gã râu dê rơi trên mặt đất, bắt đầu từng nhát từng nhát cắt da thịt hắn, cắt đến khi toàn thân trên dưới đầy thương tích, lộ ra cả xương trắng hếu, nhưng vẫn chưa dừng lại.
Giờ khắc này, bên trong quán rượu, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên không dứt, gã râu dê kêu la đau đớn, thủ đoạn của Sở Phong quá lợi hại, đồng thời quá đáng sợ, bởi vì thủ đoạn đáng sợ nhất, không phải là giết người mà là để cho người ta tỉnh táo cảm nhận sự đau đớn của bản thân, và Sở Phong đã làm được điều đó.
Nhìn gã râu dê toàn thân bê bết máu me, ngoại trừ cái đầu, cả người gần như bị mạnh mẽ lóc đến lộ xương, đám đệ tử Lăng Vân Tông ở đây mặt đã tái xanh, bởi vì chúng đã thấy được thế nào mới là quỷ ma thật sự.
"A ~~~~~" Sớm đã có người không chịu đựng được, quay người bỏ chạy, thế nhưng chúng căn bản không chạy thoát được quán rượu, ngược lại, ai dám lao về phía cửa quán rượu, sẽ trong nháy mắt hóa thành một vũng máu, vương vãi ngay trước cửa, và giờ phút này, cửa quán đã là máu chảy thành sông.
"Đại... Đại... Đại gia..."
"Cầu... Cầu... Cầu ngài tha cho chúng ta đi, chúng ta đều là bị ép, xin ngài cho chúng ta một con đường sống đi mà."
Giờ phút này, những kẻ còn ở trong quán rượu, không dám tiến cũng chẳng dám lui, toàn bộ quỳ rạp xuống đất, đã gần như sụp đổ, nhưng Sở Phong căn bản chẳng thèm để ý tới chúng, mà vẫn tiếp tục hành hung gã râu dê.
Cùng lúc đó, nhìn thấy kẻ thù đáng sợ của mình bị em trai mình đánh cho tan nát cõi lòng, nhìn những kẻ nhiều lần sỉ nhục mình, đang quỳ gối trước mặt em trai mình, van xin tha thứ, Sở Cô Vũ đã sớm đầy mặt kinh ngạc.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao lúc trước em trai hắn lại không chút do dự, bởi vì em trai hắn đã trưởng thành đến mức, có thể tùy tiện gạt bỏ những kẻ ở cảnh giới Nguyên Vũ, đã cường đại đến mức, có thể bảo hộ được người ca ca như hắn.
Giờ khắc này, Sở Cô Vũ đầy nước mắt, hắn kích động khóc, hắn không phải khóc vì đau đớn, cũng chẳng khóc vì uất ức, hắn khóc vì quá kích động, bởi vì Sở gia hắn cuối cùng cũng đã thấy được hy vọng, hắn đã chờ được cái ngày hy vọng này.
"Em trai, đủ rồi, tha cho chúng đi."
Đột nhiên, Sở Cô Vũ lên tiếng, hắn nhìn em trai mình, biến đại địch của mình ra bộ dạng thảm hại này, oán giận trong lòng hắn đã sớm tan biến, cừu hận cũng sớm đã rút lui. Lương thiện như hắn, không đành lòng nhìn gã râu dê tiếp tục bị hành hạ, dù cho gã râu dê từng hại hắn ra nông nỗi này, nhưng hắn cũng cảm thấy, giờ phút này hành động của em trai hắn đã khiến gã râu dê bị trừng phạt gấp bội.
"Đại ca." Nghe thấy tiếng gọi của Sở Cô Vũ, đôi mắt đỏ ngầu của Sở Phong đột nhiên lóe lên, bị cơn giận dữ bao trùm, hắn rốt cuộc đã khôi phục lý trí.
Nhìn thấy ca ca của mình, vẫn còn đang chảy máu, vẫn còn chịu đau đớn, Sở Phong cũng chẳng buồn quan tâm gã râu dê nữa, mà vội vàng chạy đến trước mặt đại ca, lấy ra đan dược, nhét vào miệng Sở Cô Vũ.
"Cảm... Cảm ơn, Cô Vũ đại ca, cảm ơn Cô Vũ đại ca."
Thấy thế, người mừng như điên nhất không ai khác ngoài mấy kẻ đang quỳ trong quán rượu, bọn chúng trước là hướng về phía Sở Cô Vũ khấu đầu một trận, sau đó mới nháo nhào, cùng nhau chạy ra ngoài quán rượu.
Giờ phút này, với bọn chúng, quán rượu nhỏ bé này, nơi chúng đã nhiều lần quấy phá, giờ đây như là một Tu La tràng, đáng sợ đến mức suýt chút nữa lấy đi mạng sống của chúng. Cho nên, khi bọn chúng chạy ra ngoài, tựa như vừa trở về thế giới loài người, cảm giác hạnh phúc đến lạ thường, thoải mái biết bao.
"Phanh phanh phanh phanh phanh."
Thế nhưng, ngay khi chúng nghĩ mình vừa thoát khỏi kiếp nạn, chỉ thấy Sở Phong hơi động ý niệm, chúng lập tức giống như pháo hoa máu nở rộ, từng cái một nổ tung mà chết, hóa thành từng mảnh huyết thủy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận