Tu La Võ Thần

Chương 4176: Bằng bản sự của mình

Chương 4176: Bằng bản sự của mình Nhìn thấy viên đan dược kia, ngay cả Sở Phong cũng phải sáng mắt lên. Đây không phải là loại đan dược chữa thương bình thường, phía trên có long khí quấn quanh, đối với người mang dòng máu Long tộc như Long Đạo Chi, nó có công hiệu đặc biệt.
"Cảm ơn."
Đối mặt với đan dược cấp bậc này, Sở Phong không hề từ chối. Sau khi nhận lấy, Sở Phong vội vàng cho Long Đạo Chi nuốt xuống.
"Cái này, cũng cho hắn đi, xem như bồi thường cho hắn."
Long Hiểu Hiểu vừa nói, vừa đưa thêm một viên đá. Đó chính là Long Mạch Bản Nguyên Thạch.
"Công chúa điện hạ, tuyệt đối không thể, Long Mạch Bản Nguyên Thạch này là vật vô cùng trân quý, thuộc hạ không dám nhận."
Thấy vậy, Long Đạo Chi vội vàng từ chối. Cùng lúc đó, những người của Tổ Võ Long thành cũng nhao nhao cự tuyệt. Bọn họ không phải không muốn, mà là không dám nhận.
"Cầm lấy đi, coi như là bồi thường cho ngươi. Mặt khác, lần sau có cơ hội trở về Long tộc, ngươi cần phải nắm chắc đó."
Nói xong câu này, Long Hiểu Hiểu liền xoay người chuẩn bị đi về phía chiến xa đang lơ lửng.
"Công chúa điện hạ, xin chờ một chút."
Thấy Long Hiểu Hiểu muốn đi, Sở Phong vội mở miệng.
"Sao vậy, tiểu ân công, ngươi còn có việc gì?" Long Hiểu Hiểu cười hỏi.
"Công chúa điện hạ, ý của ngài vừa rồi chẳng lẽ là nói, tiền bối Long bọn họ, lần này không thể trở về Long tộc sao?" Sở Phong hỏi.
"Đúng vậy, ý ta là vậy, chẳng lẽ ta nói không đủ rõ ràng sao?" Long Hiểu Hiểu nói.
"Cái này..." Nghe thấy vậy, Long Đạo Chi cùng những người của Tổ Võ Long thành đều biến sắc. Lúc đối diện Long Hiểu Hiểu, bọn họ quá khẩn trương nên không để ý lắm đến những lời nàng nói trước đó. Nhưng vừa rồi, cuộc đối thoại của Sở Phong và Long Hiểu Hiểu, họ đã nghe rõ. Rõ ràng đã minh oan cho bọn họ, tại sao… vẫn không cho họ trở về Long tộc?
"Công chúa điện hạ, như vậy không đúng phải không?" Sở Phong nói.
"Có gì không đúng?" Long Hiểu Hiểu hỏi.
"Tiền bối Long đã thành công lấy được Long Mạch Bản Nguyên Thạch. Điều này phù hợp quy tắc của Long tộc các người, không phải nên để Tổ Võ Long thành quay về Long tộc sao?" Sở Phong nói.
"Nhưng bọn họ, lúc trước chẳng phải bị Long Thông Hòa kia bày một vố sao? Hôm nay nếu không phải chúng ta xuất hiện, đừng nói đến việc trở về Long tộc, tính mạng của họ còn không giữ được." Long Hiểu Hiểu nói.
"Nhưng công chúa, Long Thông Hòa dù sao cũng là tộc nhân của Long tộc, hắn phạm sai lầm chẳng khác nào Long tộc phạm sai lầm." Sở Phong nói.
"Ta biết, cho nên ta mới đưa ra bồi thường đấy thôi? Viên Long Mạch Bản Nguyên Thạch đó chẳng lẽ còn chưa đủ à? Phải biết, ta bồi thường cho hắn hoàn toàn là nể mặt ngươi đấy. Nếu không nể mặt ngươi, đừng nói đến chuyện bồi thường, ngay cả viên đan dược chữa thương kia ta cũng sẽ không cho." Long Hiểu Hiểu chỉ vào Long Đạo Chi rồi nói tiếp. Lời nói của nàng có thể nói là rất rõ ràng, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Long Đạo Chi và những người của Tổ Võ Long thành. Nhưng hết lần này đến lần khác, Long Đạo Chi bọn người không ai dám trách vị công chúa này. Đây chính là sự chênh lệch về thân phận, khiến họ không dám mạo phạm, thậm chí từ sâu trong đáy lòng, cũng không dám mạo phạm.
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Long Thông Hòa làm sai, ta nhất định phải cho hắn một công đạo sao? Vì sao chứ? Ta tại sao phải cho hắn công đạo đó? Ta có nợ hắn đâu. Đến chuyện của mình ta còn bận không xuể, làm sao có thời gian quản nhiều chuyện vô ích như vậy? Thế giới của người tu võ, muốn gì, có được cái gì, đều phải dựa vào thực lực của mình để tranh, để đoạt. Long Đạo Chi, không có thực lực đó thì đừng trách ai. Ta đã nói rồi, về sau Long tộc ta, vẫn sẽ dùng phương thức tương tự để chọn người trở về Long tộc. Nhưng điều đó phải xem bản lĩnh của Long Đạo Chi và Tổ Võ Long thành như thế nào."
Nghe những lời này của Long Hiểu Hiểu, Sở Phong đúng là không thể phản bác được. Bởi vì ngay cả hắn cũng thấy Long Hiểu Hiểu nói rất đúng. Thế giới tu võ, thực sự không nên cầu xin ai. Muốn gì, liền phải dùng bản lĩnh của mình để tranh đoạt.
"Bất quá, nếu ngươi chịu giúp ta một chuyện, ta ngược lại có thể phá lệ một lần. Để bọn họ không cần phải chờ đến lần sau, mà trực tiếp trở về Long tộc."
Bỗng nhiên, hai mắt Long Hiểu Hiểu nheo lại, trong mắt ánh lên một vẻ khác thường. Thấy ánh mắt ấy, lòng Sở Phong cảm thấy nặng trĩu. Cô bé này, giống như đã dự mưu từ lâu. Và trớ trêu thay, hình như mình lại đang mắc bẫy. Nhưng dù vậy, Sở Phong vẫn hỏi: "Cần ta làm gì?"
"Ngươi hãy chữa thương cho hắn trước đã, chữa lành rồi ngươi đến tìm ta." Long Hiểu Hiểu nói xong, liền đi về phía chiến xa lơ lửng.
Còn Sở Phong, sau khi xác định thương thế của Long Đạo Chi không ảnh hưởng đến tu vi, liền tiến về chiến xa lơ lửng, đi tìm Long Hiểu Hiểu. Ban đầu, Long Đạo Chi không cho Sở Phong đi. Hắn cảm thấy mình đã mắc nợ Sở Phong quá nhiều, không muốn để Sở Phong giúp mình như vậy nữa. Huống chi, Long Hiểu Hiểu nhí nhảnh, lại có thân phận siêu nhiên, Long Đạo Chi lo lắng Sở Phong sẽ gặp phiền toái. Nhưng Sở Phong lại nhất quyết muốn đi, Long Đạo Chi đương nhiên không ngăn được.
Lúc đầu, Sở Phong định đi một mình, ai ngờ Phục Ma Hinh Nhi cũng muốn đi theo. Bất đắc dĩ, đành phải mang theo Phục Ma Hinh Nhi cùng nhau tiến vào. Theo lý mà nói, chiến xa của Long tộc, người ngoài không thể tới gần. Nhưng hết lần này đến lần khác, lúc này không ai dám ngăn cản Sở Phong và Phục Ma Hinh Nhi. Không nói đến việc, những lời của Long Hiểu Hiểu lúc trước, mọi người đều đã nghe thấy. Chỉ riêng mối quan hệ giữa Sở Phong và Long Hiểu Hiểu thôi, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Mặc dù, bọn họ vẫn có chút coi thường Sở Phong, thậm chí không hiểu nổi, tại sao vị công chúa cao quý lại thân mật với một người có thân phận hèn mọn như vậy. Nhưng bọn họ, cũng không dám ngăn cản, bởi vì, họ e ngại Long Hiểu Hiểu.
Sau khi vào trong chiến xa lơ lửng, Sở Phong lại gặp Long Hiểu Hiểu. Long Hiểu Hiểu cũng thuật lại cho Sở Phong, chuyện mà nàng muốn Sở Phong giúp. Đương nhiên, Long Hiểu Hiểu cô bé này, mặc dù nói chuyện với Sở Phong rất thân mật. Cứ như là, với Sở Phong là bạn tốt vậy. Nhưng làm việc, nàng lại vô cùng tỉnh táo. Như chuyện nàng, hoàn toàn có quyền, có thể trực tiếp để Long Đạo Chi bọn họ trở về Long tộc. Nhưng nàng lại không vì nể mặt Sở Phong, mà giúp chuyện này. Ngược lại, nàng muốn Sở Phong giúp nàng một chuyện, mới cho Long Đạo Chi bọn họ trở về Long tộc. Chính bởi vì loại tính cách này. Cho nên, Long Hiểu Hiểu cũng không nói rõ chi tiết về việc cần Sở Phong giúp. Sở Phong chỉ biết, Long Hiểu Hiểu cần Sở Phong hỗ trợ về phương diện giới linh thuật. Đồng thời, Long Hiểu Hiểu có một điều kiện, đó là nhất định phải giúp nàng hoàn thành chuyện này. Nàng mới để Long Đạo Chi và Tổ Võ Long thành, trở lại Long tộc. Nếu Sở Phong thất bại, hoặc không giúp được đại ân gì. Thì Long Hiểu Hiểu cũng sẽ không để Long Đạo Chi bọn họ trở lại Long tộc.
Nhưng Sở Phong không nghĩ nhiều, liền đồng ý. Hắn vẫn luôn cảm thấy, bản thân cùng Sở Thị thiên tộc, thiếu Long Đạo Chi một đại ân tình. Đây chính là, ân cứu mạng. Mà Sở Phong càng nhìn ra được, Long Đạo Chi khát vọng được trở về Long tộc đến nhường nào. Mặc dù, lời Long Hiểu Hiểu nói rất đúng, trở về Long tộc phải dựa vào bản lĩnh của Long Đạo Chi. Nhưng chẳng lẽ nói, hiện tại tất cả tộc nhân trong Long tộc đều là những người thực lực cực mạnh sao? Tuyệt đối không phải vậy! Nếu chỉ bàn về thực lực cùng tu vi. Thực lực của Long Đạo Chi, đặt trong Long tộc không phải là đỉnh tiêm, nhưng cũng không hề yếu nhất. Trong cơ thể hắn, chảy dòng máu Long tộc, thậm chí lúc đầu, hắn vốn là người Long tộc. Chỉ vì năm đó, tổ tiên của họ gặp phải bất công, họ mới bị trục xuất khỏi Long tộc. Vận mệnh vốn đã bất công với Long Đạo Chi, cùng Tổ Võ Long thành. Sở Phong, chỉ là muốn tận hết khả năng của mình, làm một chút việc cho Long Đạo Chi mà thôi. Cho nên Sở Phong, dù không biết cụ thể như thế nào, nhưng vẫn đồng ý với Long Hiểu Hiểu.
"Thật sự đồng ý rồi à? Vậy ta nói trước, việc này rất nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời rất khó giải quyết. Nếu như ngươi thất bại, hoặc là chết, ta cũng sẽ không nể tình ngươi. Cũng sẽ không vì ngươi chết, mà đi giúp Long Đạo Chi. Vì đây là giao dịch giữa ngươi và ta. Giao dịch chính là giao dịch, ta sẽ không xem xét đến mối quan hệ cá nhân. Nếu ngươi không làm được, điều đó chứng tỏ ngươi không có năng lực. Ta sẽ không thương xót ngươi." Thấy Sở Phong không nghĩ nhiều mà đã đồng ý, Long Hiểu Hiểu lại lần nữa nhấn mạnh.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận